Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 347 - Chương 347. Vừa Tà Vừa Chính, Phái Trung Lập

Chương 347. Vừa tà vừa chính, phái trung lập
Chương 347. Vừa tà vừa chính, phái trung lập

“Ngươi đúng là sắc bén.” Trần Tế Cửu giơ ngón tay cái lên với Soả Cường: “Ngươi có biết lần này nếu không có Lạc ca bảo vệ ngươi, nói súng của ngươi bị cướp cò, đoán chừng ngươi cũng phải ngồi tù giống như Hoa Liễu Cường rồi không?”

Soả Cường gãi đầu: “Cái này ta biết. Ta còn biết Lạc ca nể mặt Kiên ca cho nên mới giúp ta.”

Dừng một chút, hắn nói: “Ta vốn ngu ngốc. Sau khi tốt nghiệp trường đại học cảnh sát thì được phân công làm cảnh sát biển, không ngờ lại gặp phải chuyện buôn lậu vũ khí, là Lạc ca giúp ta chuyển sang làm cảnh sát mặc thường phục. Trong lòng ta biết rất rõ mà.”

“Ngươi không phải ngốc, là ngươi quá ngay thẳng. Cảnh sát không phải là hóa thân chính nghĩa có thể quét dọn mọi hắc ám trên thế giới này. Có đôi khi, cảnh sát còn ác hơn cả chính người ác.”

“Tế Cửu ca ngươi thì sao?”

“Ta?”

“Ngươi là chính nghĩa hay tà ác?”

“Mẹ kiếp, sao ngươi lại hỏi vấn đề cao thâm như vậy?” Trần Tế Cửu bước đến trước xe, mở cửa xe, một tay đẩy Soả Cường vào trong xe: “Lão tử ta vừa tà vừa chính, phái trung lập.”

Hồng Kông ngày nay đang là những năm cuối thập niên 1960, cảnh sát một tay che trời, đặc biệt với tư cách quản lý cơ sở, tổng thanh tra Lôi Lạc lại càng quản lý hai bên hắc bạch. Chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, tất cả đều rõ như lòng bàn tay, còn uy phong hơn cả trùm Thanh Bang Đỗ Nguyệt Sênh năm đó.

Là một trong hổ tướng mạnh nhất của Lôi Lạc, Trần Tế Cửu rất nhẹ nhàng truyền tin tức đến tai của rất nhiều người.

Nội dung cụ thể của những người này báo lại khiến cho Trần Tế Cửu kinh hãi. Hắn biết mình không thể làm chủ được, vội vàng chạy về cục cảnh sát, báo cáo tình huống cho tổng thanh tra Lôi Lạc.

Trong văn phòng tổng thanh tra.

“Ngươi khẳng định?” Lôi Lạc ném tài liệu lên bàn: “Chuyện này có liên quan đến A Kiên?”

“Tin tức báo lại như vậy”?” Trần Tế Cửu nói: “A Kiên vì muốn thành lập công ty điện ảnh Gia Hòa cho nên hắn đã đào Vương Vũ đi. Vương Vũ rất có bối cảnh, lá gan cũng lớn, thế là hắn đã trộm hợp đồng của Thiệu thị.”

Lôi Lạc cầm điếu xì gà, Trần Tế Cửu vội vàng tiến lên đốt thuốc giùm.

Lôi Lạc hút một hơi, sau đó ngửa mặt phun ra một làn khói, hai mắt xuyên qua làn khói trở nên sắc bén: “Xem ra lần này ta phải nói chuyện với A Kiên rồi.”

“Ngọc Phượng tỷ, ngươi làm cái gì vậy?”

Soả Cường oai phong lẫm liệt từ trên xe ô tô bước xuống. Hắn cố tình dựa lưng vào ô tô, vén thắt lưng lên lộ khẩu súng ra, sau đó hét lớn vào mặt Thạch Ngọc Phượng đang phơi quần áo trên lầu.

Tháng này Thạch Ngọc Phượng không đi làm công việc rửa chén nữa. Mấy ngày qua việc của nhà máy sản xuất hoa giả không nhiều, nàng tranh thủ chút thời gian về nhà phơi quần áo. Sắp đến tết rồi, nàng cần phải chuẩn bị chia tay cái cũ để đón cái mới chứ.

Thạch Ngọc Phượng cầm chổi lông gà phủi phủi tấm đệm, sau đó nhìn xuống. Nàng thấy là Soả Cường, lập tức nói: “Đứng thất thần ra đó làm gì, mau lên giúp ta phơi chăn mền đi.”

“Vâng.” Soả Cường mặt mày hớn hở muốn chạy lên lầu.

Trần Tế Cửu miệng ngậm điếu thuốc ngồi ở vị trí tài xế, nói to: “Làm chính sự quan trọng hơn, đừng cố mà tán gái đấy nhé.”

“Đây là chính sự mà. Ngọc Phượng tỷ bảo ta giúp nàng phơi chăn mền, rất quan trọng.” Soả Cường nói xong đã xông lên lầu.

Có Soả Cường hỗ trợ, rất nhanh lầu ba đã phơi đầy chăn mền.

Lúc này Thạch Ngọc Phượng mới có cơ hội nhìn Soả Cường một chút: “Phát tài rồi sao? Nhìn ngươi bây giờ oai phong lẫm liệt lắm.”

“Nào có chứ.” Soả Cường một lần nữa chống nạnh, hất vạt áo, lộ ra khẩu súng lục bên hông: ‘Chẳng qua từ cảnh sát biển chuyển sang thành thám viên.”

“Không tầm thường! Soả Cường, là ta xem thường ngươi. Nghe người ta nói từ cảnh sát biển trở thành thám viên rất khó. Rất nhiều người chịu đựng ba bốn năm cũng không làm được. Ngươi còn chưa đến ba tháng…”

Soả Cường gãi đầu, cười ha hả: “Còn không phải nhờ Ngọc Phượng tỷ giúp đỡ sao? Lúc trước, nếu không có ngươi bỏ tiền giúp ta thi vào trường cảnh sát, ta cũng không có ngày hôm nay.”

“Câu nói này của ngươi nói đúng nè. Lúc trước, ta rất coi trọng ngươi. Mặc dù ngươi vừa ngu vừa đần, nhưng trán lại cao, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật.”

“Ha ha, Ngọc Phượng tỷ, ánh mắt của ngươi rất tốt.” Soả Cường đắc ý nói: “Đúng rồi, Kiên ca đâu?”

“Không phải ở công ty sao?”

“Không có, chúng ta đến công ty tìm nhưng không có hắn ở đó.”

“Vậy thì ở nhà máy Nguyên Lãng.” Thạch Ngọc Phượng nói: “Mấy ngày nay không biết A Kiên làm cái quỷ gì, lúc nào cũng ở nhà máy Nguyên Lãng làm mấy chuyện cổ quái.”

“Có đúng không? Vậy ta qua đó tìm hắn thử.”

“Ngươi ngồi thêm một lát nữa đi.”

“Không được, bên dưới có người đang chờ.”

“Có rảnh đến nhà ta chơi một lát. Ta nấu món gì ngon ngon cho ngươi ăn.”

“Ta nhớ rồi, Ngọc Phượng tỷ.” Soả Cường vẫy tay với Thạch Ngọc Phượng, lúc này hắn mới xuống lầu để lên xe.

Thạch Ngọc Phượng từ trên lầu nhìn Soả Cường bước vào trong xe rồi rời đi, nàng không nhịn được nói: “Tên Soả Cường này đúng là phát tài rồi.”

Hết chương 347.
Bình Luận (0)
Comment