Khi Trần Tế Cửu cùng với Soả Cường đến nhà máy Nguyên Lãng, đám người Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng đang che mũi chạy nạn từ trong một căn phòng, sau đó tất cả thở ra một hơi.
Trần Tế Cửu dừng xe, để Soả Cường qua đó nghe ngóng tin tức.
Đại Thanh Hùng chỉ vào gian phòng, thở phì phò nói: “Kiên ca ở bên trong, ngươi cẩn thận một chút, bên trong có mùi khó thở lắm.”
Soả Cường không rõ ràng cho lắm. Còn chưa đến cửa phòng, hắn đã sặc sụa bởi một mùi hương gắt mũi từ bên trong truyền ra. Hắn vội dùng tay che mũi, hô to: “Kiên ca, ta là Soả Cường. Lạc ca hỏi ngươi có thời gian hay không, hắn mời ngươi đến Cửu Long Thành Trại ăn thịt chó.”
Giọng Thạch Chí Kiên vang lên: “Chờ ta một lát, ta ra ngoài ngay.”
Một lát sau, hắn nhìn thấy Thạch Chí Kiên từ trong gian phòng bước ra. Hắn nhìn Soả Cường, thở một hơi nói: “Ngươi đến đúng lúc lắm, vừa lúc ta cũng muốn gặp Lạc ca.”
Thạch Chí Kiên thay bộ quần áo mới, sắp xếp mọi thứ gọn gàng, lúc này hắn mới bước lên xe.
Trần Tế Cửu đang hút thuốc trên xe đưa cho hắn một điếu thuốc Tam Ngũ cao cấp.
Thạch Chí Kiên nhận lấy điếu thuốc, ho khan vài tiếng rồi đốt lửa, hút vài hơi, lại tiếp tục ho khan vài tiếng.
“Kiên ca, ngươi không sao chứ? Ngươi đang làm gì vậy? Làm nhà phát minh à?” Soả Cường quan tâm hỏi.
Trần Tế Cửu nói: “Hắn có thể phát minh ra cái quỷ gì chứ? Ta từ xa mà còn ngửi được cái mùi cay nồng. Thế nào, ngươi tính làm thực thần à?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, vỗ vai Trần Tế Cửu: “Đúng là bị ngươi nói đúng rồi. Cách đây không lâu, ta có mơ một giấc mơ, có người nói cho ta biết, trán ta có xương cao ngất trời, trong mắt có linh quang, là tiên nhân chuyển thế, thần tiên hạ phàm.”
Trần Tế Cửu trừng mắt: “Ta phục ngươi rồi. Sau này, ngươi đừng gọi là Thạch Chí Kiên nữa, mà gọi là Kiên nổ đi.” Nói xong, hắn khởi động ô tô chạy về phía Cửu Long Thành Trại.
Trên đường đến Cửu Long Thành Trại, Thạch Chí Kiên hỏi Trần Tế Cửu Lôi Lạc tìm hắn có chuyện gì.
Trần Tế Cửu cũng không giấu diếm, thuật lại mọi chuyện cho Thạch Chí Kiên nghe.
“Không phải ta nói ngươi chứ, A Kiên. Lần này ngươi chơi hơi lớn rồi, giật dây người khác trộm hợp đồng, lại còn trộm của Thiệu thị. Ngươi gây ra chuyện lớn rồi đấy.”
Thạch Chí Kiên không quan tâm, dùng tay kẹp điếu thuốc gãi gãi lỗ mũi, sau đó phả khói vào mặt Trần Tế Cửu: “Việc này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ. Chờ gặp Lạc ca rồi nói sau.”
Trần Tế Cửu không rõ Thạch Chí Kiên đang làm cái quái gì. Hắn lắc đầu, tập trung vào lái xe.
…
Rất nhanh xe đã đến Cửu Long Thành Trại.
Dưới bóng đêm, Cửu Long Thành Trại tiếng người huyên náo. Tất cả các quầy hàng đang lớn tiếng gào to mời khách.
“Long Hổ Báo mới được thêm vào, chỉ có lời chứ không có lỗ.”
“Mì ngon nhất đây, ăn xong có thể đấu với thần tiên.”
“Gà tươi đây, ăn ba con gà cùng một lúc tuyệt vời đến cỡ nào.”
Ô tô của Trần Tế Cửu đậu bên ngoài Cửu Long Thành Trại. Bởi vì chỉ có một số ít người có tư cách lái ô tô vào Cửu Long Thành Trại.
Nhìn thấy Trần Tế Cửu, Thạch Chí Kiên và Soả Cường từ trên xe bước xuống, lập tức có người vây tới.
“Lão đại, có cần thoải mái một chút hay không? Gái Thái Lan, rất đúng giờ.”
“Không thích gái cũng không sao, nơi này của chúng ta có đủ loại hàng tốt, bảo đảm thoải mái.”
Trần Tế Cửu im lặng, trực tiếp vén vạt áo để lộ khẩu súng bên hông, chống nạnh nói với những người kia: “Cái này của ta cũng rất thoải mái, có cần thử một chút hay không?”
“Mẹ kiếp, thì ra là cảnh sát.”
“Ngon!”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng bọn hắn lập tức tản ra, không còn dám vây quanh mời chào đám người Trần Tế Cửu nữa.
Toàn bộ Cửu Long Thành Trại giống như một thành phố về đêm, ồn ào huyên náo.
Trần Tế Cửu cùng với Thạch Chí Kiên và Soả Cường đi vào bên trong con đường chật chội, rất nhanh đã đến một cái quán: “Lạc ca ở đây. Lát nữa ngươi nhớ chú ý một chút. Lạc ca không muốn bại lộ thân phận.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười. Từ lúc nào Lôi Lạc học người ta cách cải trang vi hành như thế?
Lôi Lạc ngoài miệng nói không muốn bại lộ thân phận nhưng Thạch Chí Kiên từ xa đã nhìn thấy bảy tám tên cảnh sát mặc thường phục đang cảnh giác nhìn chung quanh. Nhìn vẻ mặt và tư thế, chỉ còn thiếu chút nữa trực tiếp nói cho người khác biết chúng ta là cớm, rất khó dây vào, khôn hồn thì trốn xa một chút.
Ở quán ăn cách đó không xa, chỉ thấy những ngọn đèn dầu treo trên chòi của quán, phía dưới là những bàn thực khách quây quần bên bếp lửa.
Nồi canh thịt chó bốc lên khói trắng, khiến người ta không nhìn thấy rõ diện mạo của nhau.
“Lạc ca, ta dẫn A Kiên đến rồi đây.” Trần Tế Cửu đi đến đằng sau một người, khom người nói.
Người kia đang ngồi thẳng tắp, nghe xong lập tức quay người lại, nhìn Thạch Chí Kiên cười nói: “A Kiên, đã lâu không gặp. Ngươi ngồi xuống đi.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, ngồi xuống đối diện với Lôi Lạc.
Lôi Lạc cười nói: “Tối nay ngươi có lộc ăn đấy. Thức ăn nơi này lúc nào cũng tươi, vừa giết vừa nấu. Lát nữa ta bảo bọn hắn chừa cho ngươi một miếng gân.”
Thạch Chí Kiên cau mày. Chung quanh tràn ngập mùi máu tươi, còn có mùi hôi thối khiến cho hắn cảm thấy không thoải mái.
Lôi Lạc dường như nhìn ra được. Hắn dùng khăn tay lau miệng rồi mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “Làm người mà, phải hiểu phân tấc. Muốn ăn thịt chó, ngươi phải học cách nhẫn nhịn trước.”