“Lạc ca, mấy ngày không gặp, ngươi càng lúc càng triết lý.” Thạch Chí Kiên mỉm cười móc một điếu thuốc đưa cho Lôi Lạc: “Hút một điếu chứ?”
Lôi Lạc lắc đầu: “Ta chỉ thích xì gà.” Nói xong, hắn lấy một hộp xì gà từ trong ngực ra, cạch một tiếng, móc ra một điếu xì gà lớn.
Trần Tế Cửu bên cạnh lấy diêm, giúp Lôi Lạc đốt thuốc.
Lôi Lạc nói với Trần Tế Cửu: “Ngươi và Soả Cường qua bên kia gọi một nồi đi, nếm thử thịt chó nơi này.”
Trần Tế Cửu gật đầu. Hắn biết Lôi Lạc có lời muốn nói với Thạch Chí Kiên, không muốn bị người ta quấy rầy.
Bên này, Thạch Chí Kiên cũng đốt một điếu thuốc, ném diêm xuống dưới đất, lúc này hắn mới nói với Lôi Lạc: “Có uống nước ngọt hay không? Ta mời khách.”
Lôi Lạc nhìn Thạch Chí Kiên: “Đừng nói là ta không biết. Nước ngọt nơi này đều là do ngươi cung cấp. Thế nào, muốn thị uy với ta, thể hiện bây giờ ngươi kinh doanh lớn đến cỡ nào?”
“Không dám. Bây giờ ta chỉ kinh doanh nhỏ, hai nhà máy, một công ty điện ảnh, tổng tài sản vẫn chưa đến mười triệu.” Thạch Chí Kiên gõ gõ tàn thuốc: “So với những lão đại chân chính, ta ngay cả tư cách gia nhập hiệp hội thực phẩm Trung Quốc cũng không có.”
Hiệp hội thực phẩm Trung Quốc là một hiệp hội được thành lập bởi các tổ chức của người Hoa tại Hồng Kông vào năm 1955. Hiệp hội này trực thuộc liên đoàn doanh nhân Trung Quốc. Hầu hết các thành viên đều là những nhân vật nổi bật trong ngành thực phẩm ở Hồng Kông. Ví dụ như gia tộc Lợi thị kinh doanh thực phẩm đóng hộp, gia tộc Lý Cầm Ký tiêu thụ nhiên liệu, trên cơ bản kiểm soát toàn bộ nguồn cung cấp thực phẩm ở Hồng Kông. Đới Phượng Niên là người trẻ nhất trong số đó. Trong khi đó tài sản của Thạch Chí Kiên chưa đến mười triệu, hoàn toàn không có tư cách gia nhập hiệp hội này.
“Ngươi đừng tự coi nhẹ mình như vậy. Người nào mà không biết ngươi kinh doanh chưa đến nửa năm đã có được sản nghiệp như thế. Nếu cho ngươi thêm chút thời gian, không biết còn đến mức nào nữa?”
Lôi Lạc nói tất cả đều là lời thật lòng.
“Ngươi có biết không, hiện tại rất nhiều người trong giới kinh doanh gọi ngươi là Thạch siêu nhân. Hai chữ siêu nhân rất thích hợp với ngươi.”
Thạch Chí Kiên ho khan vài tiếng, thiếu chút nữa bị khói thuốc làm mắc nghẹn. Hắn mở to mắt nhìn Lôi Lạc: “Không thể nào? Biệt danh hay như vậy lại tiện nghi cho ta?”
“Biệt danh này rất hay sao? Ta thấy hình như ngươi không được vui cho lắm?” Lôi Lạc không nhịn được lập tức hỏi.
Mặc dù tài sản của Thạch Chí Kiên không nhiều nhưng thời gian hắn bước ra kinh doanh cũng rất ngắn. Trong thời gian ngắn như vậy đã tích lũy được tài sản như thế, nói hắn là siêu nhân cũng không đủ.
Thấy biểu hiện của Thạch Chí Kiên, dường như hắn rất phản cảm với hai chữ siêu nhân.
“Danh từ này vốn rất tốt, đáng tiếc đã bị người ta bôi xấu. Cho nên ta mới không thích.” Thạch Chí Kiên thẳng thẳn nói.
“Là ai đã bôi xấu biệt hiệu này?” Lôi Lạc hiếu kỳ hỏi.
“Một tên hái dưa leo.”
“Hái dưa leo? Ta chửi cha mẹ hắn, ngay cả bán dưa leo cũng phát tài sao? Kinh tế Hồng Kông thật phồn thịnh.” Lôi Lạc biết Thạch Chí Kiên đang nói hươu nói vượn, hắn cũng phụ họa theo.
Thạch Chí Kiên sờ mũi, cười nói: “Lạc ca, ngươi đừng học ta nói hươu nói vượn, cũng đừng vòng vo với ta. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Đơn giản thôi, nể mặt ta xin lỗi ông trùm Thiệu.” Lôi Lạc nhả ra một ngụm khói.
“Đơn giản như vậy sao?” Thạch Chí Kiên mỉm cười. Trán của hắn bị hơi nóng của than nướng trên bàn khiến cho mồ hôi rịn ra: “Ta đào người từ Thiệu thị, chỉ cần một câu chịu nhận lỗi, ông trùm Thiệu chịu buông tha cho ta sao?”
“Vậy ngươi nghĩ sao?” Lôi Lạc nhìn thẳng vào mắt Thạch Chí Kiên.
“Thì cứ theo hắn thôi.” Thạch Chí Kiên nói: “Ông trùm Thiệu muốn chém muốn giết, muốn róc thịt, ta chịu hết. Nếu hắn có thể đè nát được ta, ta gọi hắn bằng cha luôn. Nếu hắn không giải quyết được ta, Thạch Chí Kiên ta tung cánh bay cao cũng phải nếm trải cảm giác trở thành triệu phú!”
“Dã tâm của ngươi không nhỏ. Ngươi cho rằng thành lập công ty điện ảnh là có thể giúp ngươi trở thành triệu phú? Coi chừng, mộng đẹp còn chưa thực hiện được đã bị phá sản rồi.” Lôi Lạc cảnh cáo: “Dù sao, Thiệu thị là con quái vật có trọng lượng như thế nào, cho dù ta không nói hẳn ngươi cũng đã biết.”
“Ông trùm Thiệu cũng không thể lấy lớn hiếp nhỏ được.” Thạch Chí Kiên nhún vai, hút một hơi thuốc: “Hơn nữa, ta có trở thành triệu phú cũng không phải dựa vào công ty điện ảnh.”
“Vậy ngươi dựa vào cái gì?”
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng chó sủa. Khi ông chủ đang giết thịt chó, một con chó đen nhỏ từ trong lồng sắt chạy ra.
Ông chủ giết chó nơi này toàn thân tràn ngập sát khí. Bởi vì giết chó rất nhiều, khó tránh khỏi người đầy mùi máu tươi.
Nhiều khi những con chó đợi làm thịt nhìn thấy hắn toàn thân nhũn ra, bị hắn xách cổ. Con chó không dám nhúc nhích chứ đừng đề cập đến việc phản kháng hay chạy trốn.
Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện kỳ lạ, khi người chủ hàng thịt chó đưa nó ra khỏi chuồng, con chó đen nhỏ đã cắn vào cổ tay hắn. Hắn vừa buông tay, nó đã bỏ chạy mất.
Chỉ thấy con chó đen nhỏ chạy tán loạn dưới mặt bàn. Ông chủ giết chó và nhân viên phục vụ chặn đường, khiến con chó nhỏ không còn đường có thể trốn. Vèo một cái, nó trốn vào bàn của Thạch Chí Kiên không chịu ra.