Ông chủ cầm dao đánh lửa quơ mạnh xuống gầm bàn, con chó đen nhỏ kêu lên ư ử nhưng nó vẫn nhất quyết không chui ra.
Cuối cùng, ông chủ giết chó trực tiếp dùng tay chịu bị cắn, một lần nữa nắm trúng da đầu con chó, lúc này hắn mới kéo ra được.
Ông chủ giết chó lau mồ hôi trên mặt. Hắn dường như quen với Lôi Lạc, lập tức quay đầu nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng khè: “Lạc ca, được không? Chạy nhanh, nhìn ngon mắt, khi nấu nhất định sẽ rất dai.”
Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua con chó đen. Nước mắt của nó rưng rưng, lại còn gật đầu với Thạch Chí Kiên, giống như đang cầu xin hắn cứu mạng. Trong lúc hắn cảm thấy lạ, chợt nghe Lôi Lạc nói: “Con này không tệ. Lát nữa ngươi nhớ khử hành tỏi nhiều chút nhé.”
“Vâng, Lạc ca ngươi yên tâm, bảo đảm ngươi sẽ hài lòng.”
Trong lúc ông chủ giết chó đang định quay người rời đi, Thạch Chí Kiên lên tiếng gọi lại: “Khoan đã. Ta rất thích con chó đen này, chi bằng ngươi bán cho ta.”
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn quay sang nhìn Lôi Lạc: “Lạc ca, chúng ta vất vả lắm mới gặp nhau một lần, ta không muốn sát sinh. Chi bằng ăn món khác nhé.”
Lôi Lạc mỉm cười, tay kẹp điếu thuốc chỉ chung quanh: “Nơi này đều là thịt chó, còn có cái khác ăn sao?”
Thạch Chí Kiên hỏi ông chủ thịt chó: “Nơi này của các ngươi có hải sản hay không?”
Ông chủ giết thịt ngây ra một lúc: “Chỗ này của ta không có, nhưng bên cạnh thì có. Bọn hắn bán quán hải sản.”
“Xin hãy giúp đỡ một chút.”
“Ơ, cái này…” Ông chủ thịt chó ôm con chó đen nhìn Lôi Lạc.
Lôi Lạc cười nói: “Nếu bạn của ta muốn phóng sanh, vậy thì cứ theo lời hắn nói đi.”
“Được rồi, Lạc ca.” Sư phụ nói xong, hắn buộc con chó đen nhỏ vào một chỗ, đợi lát nữa Thạch Chí Kiên đi thì tặng lại cho hắn. Sau đó, hắn chạy sang bên quán bên cạnh hỏi nguyên liệu nấu hải sản, trong lòng thầm nhủ. Ta bán lẩu thịt cầy, bây giờ lại bán hải sản, đúng là có bệnh.
Lôi Lạc nhìn ông chủ thịt chó, sau đó quay sang nói với Thạch Chí Kiên: “Hắn đang mắng ngươi đấy. Đến đây thịt chó không ăn, lại đi ăn hải sản? Thứ đó làm sao mà ăn đây?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Đương nhiên ăn không ngon rồi, nhưng ta có mang theo gia vị bí mật đến, chỉ cần thả một chút xíu vào nồi nước sôi, nhất định sẽ có mùi thơm nức mũi, khiến ngươi chỉ muốn ăn thôi.”
“Cái gì, gia vị bí mật?” Lôi Lạc nhìn thấy Thạch Chí Kiên thần thần bí bí, không nhịn được tò mò hỏi.
Chỉ thấy Thạch Chí Kiên lấy một chiếc túi xách từ dưới đất lên, sau đó từ trong túi xách lấy ra một chiếc túi nhựa, bên trong túi nhựa có một vật gì đó kỳ lạ giống như một miếng bơ.
Thạch Chí Kiên mở túi nhựa, cho toàn bộ vào nồi hầm, dùng đũa khuấy vài lần.
Lôi Lạc cau mày: “Lòng dạ của ngươi có ác độc không vậy? Ngươi thả cái gì vào đó thế?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Chờ lát nữa ngươi sẽ biết.”
Khi nồi hầm bốc khói, một mùi thơm quyến rũ xộc thẳng vào mũi.
Chẳng biết tại sao, Lôi Lạc ngửi được mùi thơm này nhịn không được hít hít cái mũi, nuốt nước miếng vài cái.
Hắn cảm thấy kinh ngạc. Đây rốt cuộc là cái quái gì thế?
“Đây chẳng phải là cái quỷ gì hết. Đây là vũ khí bí mật của ta. Vũ khí bí mật để trở thành triệu phú.” Thạch Chí Kiên giống như biết độc tâm thuật, nói với Lôi Lạc một câu.
Lôi Lạc bĩu môi, tiện tay gõ điếu xì gà: “A Kiên, ta nghe nói bây giờ ngươi có cái biệt danh là Kiên nổ?”
“Ủa, truyền nhanh như vậy sao? Tên Trần Tế Cửu khốn kiếp.” Thạch Chí Kiên lẩm bẩm một câu, thuận tay ném hải sản vào trong nồi nước hầm. Hải sản bên trong sôi lên ùng ục.
Lôi Lạc hút xì gà, nheo mắt nhìn nồi nước hầm, nói tiếp: “Ngươi thật sự muốn đối đầu với Thiệu thị sao?”
Thạch Chí Kiên cầm đũa gắp một vài miếng hải sản ra, đưa đến trước mặt Lôi Lạc, nói: “Ta không phải mới vừa nói sao, ta và Thiệu thị chỉ là tranh chấp kinh doanh thôi. Bây giờ ta cảm thấy khá ổn, trừ phi Thiệu thị thật sự có thể ép chết ta.”
Lôi Lạc gật đầu: “Ta sẽ truyền lại lời của ngươi cho Thiệu thị. Ngươi còn cần ta giúp nhắn nhủ gì nữa không?”
“Nghe giọng điệu của ngươi như thể đang hỏi ta có di ngôn gì hay không đấy? À, đúng là có một chút.” Thạch Chí Kiên nói, lại từ dưới đất lấy một vật đưa cho Lôi Lạc: “Ngươi giúp ta giao văn kiện này cho Thiệu tiên sinh. Nhớ kỹ, không được nhìn lén.”
“Này, ta là hạng người như vậy sao?” Lôi Lạc khinh thường nhìn Thạch Chí Kiên, tiện tay nhận lấy phần văn kiện rồi cất đi.
“Ai xem người đó là con rùa. Chúc cả nhà của hắn phú quý.” Thạch Chí Kiên nguyền rủa.
Mắt Lôi Lạc trợn trắng, đang định nói Thạch Chí Kiên vài câu, Thạch Chí Kiên đã chuyển sang chủ đề khác: “Ngươi thử đi, mùi vị ngon lắm.” Hắn chỉ vào cái chén trước mặt Lôi Lạc.
Lôi Lạc cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào Thạch Chí Kiên đã giúp hắn gắp đầy một bát, có cá mực, rong biển, cá viên, tôm biển chất thành một đống. Nhìn xong, Lôi Lạc không khỏi cau mày: “Những thứ này có thể ăn sao?”
“Đương nhiên là có thể ăn rồi.” Thạch Chí Kiên nhìn thấy gương mặt tràn ngập hoài nghi của Lôi Lạc, chủ động cầm đũa gắp một miếng rong biển cho vào miệng, còn chép miệng nói: “Đúng là thơm!”
Lôi Lạc bán tin bán nghi, buông điếu xì gà xuống, cầm đũa gắp một con tôm biển cho vào miệng. Nét mặt của hắn từ từ thay đổi, từ chất vấn ban đầu đến nghi hoặc rồi lại đến kinh ngạc, sau đó biến thành hưởng thụ.