“Mùi vị kia…” Lôi Lạc không nhịn được cầm đũa gắp thêm một miếng rong biển nếm thử: “Cảm giác rất lạ.”
Thạch Chí Kiên vừa ăn vừa nói: “Có phải rất ngon không? Đáng tiếc thứ này ta mới nghiên cứu ra, còn chưa được hoàn mỹ, vẫn còn thiếu một chút gia vị, ví dụ như tỏi giã, tương mè, gừng, hành lá, rau thơm các loại. Chờ ta làm xong, đến lúc đó ngươi nếm thử, tuyệt đối rất ngon, còn hơn thịt chó nữa.”
“Lại nổ nữa rồi.” Lôi Lạc ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đũa trong tay không ngừng gắp thức ăn, thậm chí còn không nhịn được múc một muỗng canh thưởng thức, chỉ cảm thấy rất ngon.
Rất nhanh, nồi hải sản đã được ăn sạch. Lôi Lạc xoa bụng, tròn vo, no không thể tả. Hắn đã đồng ý với Bạch Nguyệt Thường tối sẽ ăn ít lại, không ngờ tối nay lại ăn nhiều như thế, khi về nhất định sẽ bị chửi.
Có chút lưu luyến buông đũa xuống, Lôi Lạc chỉ vào nồi nước hầm: “Ngươi thả cái quỷ gì vào trong đó vậy? Hương vị thật đặc biệt.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Ta nói rồi, đây là vũ khí bí mật của ta. Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Biết đâu chừng chúng ta có thể phát tài thì sao?”
Thấy Thạch Chí Kiên không muốn nói nhiều, Lôi Lạc cũng không tiện hỏi thêm.
Lúc này hai người đã ăn no, Lôi Lạc cũng đã nói những gì nên nói, có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nếu Thạch Chí Kiên chết sống muốn đối nghịch với Thiệu thị, hắn có nói gì cũng vô dụng.
Thạch Chí Kiên lại nói thêm vài câu với Lôi Lạc: “Ta biết ngươi là người bận rộn, có thể ăn cơm với ta đã là không dễ rồi. Ta không làm phiền ngươi nữa. Ngoài ra, ngươi nhớ giúp ta giao lại phần văn kiện đó cho Thiệu tiên sinh. Ta xin cảm ơn trước.”
Thạch Chí Kiên nói xong, hắn đứng dậy cầm đồ của mình rồi lại tìm ông chủ thịt chó lấy con chó đen nhỏ, dùng một sợi dây thừng buộc cổ nó lại, dắt con chó chào tạm biệt Lôi Lạc.
Lôi Lạc ngậm điếu xì gà, chậm rãi phun ra một làn khói, nhìn theo hướng của Thạch Chí Kiên.
Trần Tế Cửu bước đến hỏi: “Lạc ca, sao rồi?”
Lôi Lạc vừa hút xì gà vừa nói: “A Kiên vẫn giống như trước kia, ta không thể nhìn thấu.” Dừng một chút, hắn rút phần văn kiện mà Thạch Chí Kiên nhờ chuyển cho Thiệu Nghị Phu, trong lòng tràn ngập hiếu kỳ, thật sự rất muốn mở ra, nhưng nhớ lại lời hứa của mình, hắn đành cau mày chịu đựng.
Trần Tế Cửu nói: “Lạc ca, hắn đi rồi, chúng ta cứ mở ra xem đi.”
“Sao mà được? Dù sao ta cũng là tổng thanh tra, nói là phải giữ lời. Huống chi tiểu tử kia còn nguyền rủa ai xem người đó là con rùa.”
Lôi Lạc nhìn văn kiện trong tay, cảm giác trong lòng giống như có vuốt mèo cào ngứa. Hắn đưa văn kiện cho Trần Tế Cửu: “Ngươi mở đi.”
“Ta?” Trần Tế Cửu chỉ vào mũi của mình, lắc đầu thật mạnh: “Ta không muốn làm con rùa.”
“Vậy ngươi có tin bây giờ ta biến ngươi thành con rùa hay không?” Lôi Lạc trừng Trần Tế Cửu.
Trần Tế Cửu không thể không đau khổ mở văn kiện. Văn kiện mở ra, tờ giấy thứ nhất hiện lên một hàng chữ lớn: “Trần Tế Cửu, tên khốn kiếp ngươi dám xem lén.”
“Mẹ kiếp, tên tiểu tử này đoán được ta sẽ mở?” Trần Tế Cửu kinh ngạc thiếu chút nữa ném văn kiện trong tay đi.
Lôi Lạc cũng mở to mắt: “Chẳng lẽ tên tiểu tử đó biết thần cơ diệu toán?”
Trần Tế Cửu nhìn Lôi Lạc, nháy con mắt: “Vậy chúng ta có xem nữa hay không?”
Lôi Lạc thở ra một hơi: “Làm người thì phải nói uy tín, nói xem thì xem đi.”
Trần Tế Cửu mở văn kiện ra. Lôi Lạc nhìn vào nội dung, một lát sau hắn ngẩn cả người, gương mặt hiện lên sự sợ hãi: “Lần này tiểu tử đó chơi lớn như vậy sao?”
Ngay cả Trần Tế Cửu cũng kinh hãi.
Hai người nhìn nhau rồi lại nhìn Thạch Chí Kiên, giống như gặp quỷ.
…
Thạch Chí Kiên dắt con chó đen nhỏ, đuổi mấy tên du côn bắt khách đi, bước nhanh ra khỏi Cửu Long Thành Trại.
Cách đó không xa, Sỏa Cường đang dựa lưng vào xe hút thuốc. Nhìn thấy Thạch Chí Kiên bước ra, hắn đầu tiên là vui mừng, sau đó nhìn thấy Thạch Chí Kiên còn dắt theo một con chó, hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Kiên ca, ta thật sự bội phục ngươi. Người khác ăn thịt chó, ngươi lại dắt một con chó sống ra.” Sỏa Cường nhìn con chó đen nhỏ, thật sự không thể tưởng tượng được.
Thạch Chí Kiên nhét dây thừng vào trong tay của Sỏa Cường: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp.”
“Nhưng đây là con chó.”
“Vậy thì xây ít tầng tháp hơn.” Thạch Chí Kiên mở cửa xe ngồi lên.
Chiếc xe này lúc trước do Trần Tế Cửu lái đến. Hiện tại để Sỏa Cường lái chở Thạch Chí Kiên về nhà.
Sỏa Cường vứt điếu thuốc, chà chà dưới mặt đất, bỏ con chó lên xe rồi hỏi: “Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Không đến nhà máy nữa à?”
“Hôm nay cho bản thân nghỉ ngơi.” Thạch Chí Kiên dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại: “Sỏa Cường, nguyện vọng của ngươi thực hiện được chưa?”
Sỏa Cường vừa lái xe vừa đáp: “Trước đó đã thực hiện nhưng bây giờ ta đã có nguyện vọng mới.”
“Nguyện vọng gì?”
“Ta hy vọng sau này có thể uy phong giống như Lạc ca.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Thì ra chúng ta đều như vậy, từ ngọn núi này nhìn ngọn núi khác cao hơn, vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn.”
Sỏa Cường gật đầu: “Con người thì phải trưởng thành mà. Nguyện vọng đương nhiên cũng sẽ càng lúc càng lớn theo.”
“Nếu có người ngăn cản ngươi thực hiện nguyện vọng thì sao?”
Sỏa Cường ngây ra một lúc, không biết nên trả lời như thế nào.
Thạch Chí Kiên nhắm mắt, nụ cười dần dần thu lại: “Vậy thì gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật.”