Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 352 - Chương 352. Ngươi Không Ngại Nhưng Ta Ngại

Chương 352. Ngươi không ngại nhưng ta ngại
Chương 352. Ngươi không ngại nhưng ta ngại

“Vương Vũ tiên sinh, tin tức ngươi chuẩn bị rời khỏi Thiệu thị gia nhập liên minh Gia Hòa là thật sao?”

“Gia Hòa đã cho ngươi điều kiện gì để ngươi lựa chọn công ty mới như vậy?”

Một đám phóng viên tin tức truyền thông bao vây Vương Vũ, thay phiên nhau phỏng vấn.

Vương Vũ đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, mặc áo len trắng hở cổ rất thời trang, đeo kính râm cóc ở sống mũi, nói với giới truyền thông: “Tạm thời ta không có câu trả lời, mời mọi người tránh đường, đừng ảnh hưởng ta quay phim.”

Hôm nay, Vương Vũ quay cảnh cuối cùng của bộ phim Đại Thích Khách. Có tin đồn sau khi hắn quay xong bộ phim này sẽ rời khỏi Thiệu thị gia nhập liên minh mới là công ty điện ảnh Gia Hòa mới thành lập không bao lâu.

Nhìn thấy đám phóng viên bu đến, đạo diễn Trương Triệt không thể không cho người ngăn bên ngoài phòng thu, hình thành bức tường người ngăn đám phóng viên bên ngoài.

“A Vũ, mặc kệ ngươi lựa chọn như thế nào, ta luôn ủng hộ ngươi.” Trương Triệt vỗ vai Vương Vũ, nói: “Thiệu thị đối đãi diễn viên quá hà khắc. Qua Gia Hòa cũng là một lựa chọn tốt.”

“Thế sao đạo diễn Trương không cùng ta rời khỏi Thiệu thị?” Vương Vũ hỏi.

Trương Triệt lắc đầu: “Không phải ta không muốn đi mà là ta lưu lại đường lui cho chúng ta. Nếu chúng ta rời đi hết, thực lực Gia Hòa không đủ, rất nhanh đóng cửa thì làm sao? Ta ở Thiệu thị có thể giúp ngươi nói vài câu có ích, đến lúc đó ngươi còn có thể trở về. Ngược lại, nếu Gia Hòa thật sự cất cánh bay cao, ngươi có thể nói giúp ta với Thạch tiên sinh, còn có Trâu tiên sinh mấy lời nói tốt. Khi đó ta sang cũng không muộn.”

Vương Vũ giơ ngón tay cái lên: “Vẫn là đạo diễn Trương suy nghĩ cẩn thận.”

Trương Triệt cười khổ một tiếng: “Không phải là vấn đề cẩn thận hay không, mà là trải qua nhiều chuyện, ta thích mua cho mình một cái bảo hiểm.”

Nói xong, Trương Triệt nhìn thoáng qua đám phóng viên đang còn chờ bên ngoài, thấp giọng nói với Vương Vũ: “Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy đám phóng viên hôm nay đến có chút kỳ lạ, chỉ mong là ta đã nghĩ nhiều.”

Phim trường ngoại cảnh Thiệu thị.

Phan Anh Tử, một trong thập nhị kim thoa của Thiệu thị cũng bị một đám phóng viên vây quanh.

“Phan tiểu thư, nghe nói ngươi đã quyết định không ký hợp đồng gia hạn với Thiệu thị, quay sang ký với Gia Hòa, xin hỏi chuyện này là như thế nào?”

“Phan tiểu thư, Gia Hòa đã cho ngươi điều kiện gì để ngươi tình nguyện rời khỏi Thiệu thị sau sáu năm làm việc?”

Đối mặt với các phóng viên truyền thông đang phỏng vấn, Phan Anh Tử dáng người yểu điệu ra hiệu nhân viên ngăn những người này lại, còn mình thì bước vào trong chiếc xe gần đó để nghỉ ngơi.

“Xin lỗi, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của Phan tiểu thư. Nếu mọi người có câu hỏi gì thì xin hỏi lại sau.”

Tuy nhiên, đám phóng viên truyền thông vẫn không chịu rời đi, từ khoảng cách thật xa nhìn chiếc xe của Phan Anh Tử.

Phan Anh Tử mở cửa xe nhìn ra ngoài: “Đám phóng viên đó phiền phức quá, cũng không biết tên khốn nào để lộ tin tức, để bọn hắn đuổi theo ta như vậy.”

“Thật ngại quá, tên khốn đó là ta.”

Một giọng nói vang lên trong xe.

Phan Anh Tử giật mình, lập tức eo bị người ta ôm, sau đó người bị bế bổng lên đùi của đối phương.

Phan Anh Tử giật mình. Chờ nhìn rõ ràng người đến, nàng không khỏi gắt giọng: “Ngươi làm cái quái gì ở đây thế?”

Thạch Chí Kiên giang tay, đưa miệng đến.

Phan Anh Tử vội vàng kéo cửa xe lại, phòng ngừa tình huống trong xe bị người ngoài nhìn thấy.

“Ta thấy biểu hiện của ngươi giống ăn trộm hơn.” Thạch Chí Kiên nhìn Phan Anh Tử.

Phan Anh Tử quay người lại, đang định lên tiếng nhưng bị Thạch Chí Kiên kéo ngồi trên đùi: “Chỗ này nhỏ, ta không ngại ngươi ngồi trên đùi ta đâu.”

Gương mặt Phan Anh Tử đỏ lên: “Miệng lưỡi trơn tru. Ngươi không ngại nhưng ta ngại.”

Nói xong, nàng liền tránh Thạch Chí Kiên ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Đám phóng viên đó là do ngươi gọi?”

“Cái gì mà ta gọi? Ta chỉ bán tin tức cho bọn hắn, bọn hắn lập tức đến đây thôi.”

“Tại sao ngươi làm như vậy?”

“Ngươi vẫn còn không rõ sao? Đương nhiên là sợ ngươi chạy mất rồi.” Thạch Chí Kiên nheo mắt nhìn thẳng vào mắt của Phan Anh Tử: “Dù sao ngươi cũng đã ký hợp đồng với ta rồi. Bây giờ nói cho mọi người biết có cái gì không đúng đâu.”

“Nhưng ta còn chưa bàn giao bên phía Thiệu thị mà?”

“Vậy thì bây giờ bàn giao đi. Tất cả mọi người đều là người trưởng thành. Bọn hắn hẳn hiểu ngươi có ý gì.” Thạch Chí Kiên nắm lấy tay Phan Anh Tử, thưởng thức móng tay được cắt tỉa gọn gàng của nàng.

“Ngươi làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì? Cố ý chọc giận Thiệu tiên sinh sao?”

“Làm sao hắn có thể tức giận được? Ta nói cho hắn biết, dưa hái xanh không ngọt. Lưu luyến các ngươi không rời chi bằng sớm một chút buông tha cho các ngươi.”

“Ngoại trừ ta ra còn có ai?”

“Vương Vũ, một số đạo diễn và quay phim.” Thạch Chí Kiên nói: “Dù sao một công ty điện ảnh muốn phát triển thì còn cần nhân tài các mặt.”

Hết chương 352.
Bình Luận (0)
Comment