Trên thực tế, sau khi Thạch Chí Kiên mua lại chuỗi rạp chiếu phim Cathay, hắn thuận tiện thuê luôn một số đạo diễn, diễn viên, còn có quay phim của Cathay luôn, trong đó bao gồm đạo diễn Sở Nguyên chuyên quay phim của Cổ Long.
Tuy nhiên, Thạch Chí Kiên biết Sở Nguyên am hiểu phong cách giảo quyệt của Cổ Long. Còn bộ phim Thần Thoại lại theo phong cách lịch sử. Cho nên, hắn nhất định phải tìm một đạo diễn giỏi có thể kết hợp giữa lịch sử và hành động. Cuối cùng, đạo diễn Vương Thiên Lâm của Thiệu thị đã được Thạch Chí Kiên chọn trúng.
So sánh với diễn viên thì đạo diễn thời đại này dễ đào hơn. Nguyên nhân là vì Thiệu thị tiết kiệm tiền, các diễn viên trong Thiệu thị về cơ bản ký hợp đồng dài hạn, còn đạo diễn thì ký hợp đồng ngắn hạn.
Đạo diễn quy định mỗi năm chỉ đạo diễn vài bộ phim là được, thời gian còn lại đạo diễn có thể tự mình phân bổ.
Vừa lúc Vương Thiệu Lâm đang gặp thất bại ở Thiệu thị, bị đám người Hồ Kim Thuyên, Trương Triệt áp chế, khó mà ra mặt được.
Thạch Chí Kiên bảo Trâu Văn Hoài đi hai chuyến, thuyết phục được lão Vương gia nhập liên minh Gia Hòa.
Sở dĩ Thạch Chí Kiên muốn đào lão Vương, ngoại trừ lão Vương giỏi quay và giám sát phim võ thuật, phim cổ trang, bộ phim kinh điển nhất ở kiếp trước Anh Hùng Xạ Điêu là do hắn đạo diễn.
Còn có một nguyên nhân khác, con của hắn là Vương Tinh. Đứa bé mập mạp đó tương lai sẽ chiếm trọn nửa giang sơn phim Hồng Kông. Thạch Chí Kiên bất luận thế nào cũng phải thu nạp hai cha con người này vào liên minh của mình.
Phan Anh Tử thở dài: “Xem ra ta lại bị ngươi tính kế.”
Thạch Chí Kiên nhìn ngón tay của nàng, thản nhiên nói: “Làm người thì phải biết dứt khoát.”
…
Công ty Thiệu thị.
Văn phòng tổng giám đốc.
Bốp, Thiệu Nghị Phu đập tờ báo xuống bàn.
Tiêu đề trang nhất Minh Báo hôm nay ghi rõ tin tức Vương Vũ, Phan Anh Tử và một số đạo diễn, quay phim của Thiệu thị đã bị Gia Hòa đào đi.
“Cảnh sát đã điều tra ra, Vương Vũ chịu trách nhiệm cho vụ trộm hợp đồng lần trước, kẻ chủ mưu sau lưng là Gia Hòa.” Chu Độ Văn nói.
“Là chủ ý của ai?”
“Nghe nói là của Thạch Chí Kiên.”
Sắc mặt Thiệu Nghị Phu trầm xuống. Hắn gõ tay xuống tờ báo: “Không cần phải nói, những bài báo này cũng là do hắn sắp xếp.”
Nhìn sắc mặt âm trầm của Thiệu Nghị Phu, là người phụ trách sản xuất, Chu Độ Văn cẩn thận tiến lên, đưa ra một phần tài liệu: “Thiệu tiên sinh, đây là tài liệu mà Lôi Lạc đưa tới, nói nhất định ngươi phải mở ra xem.”
Thiệu Nghị Phu nhìn thấy xấp tài liệu, mở ra nhìn lướt qua, gương mặt vốn lãnh đạm trở nên cổ quái.
Thiệu Nghị Phu lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, sớm đã luyện thành cảnh giới núi Thái Sơn có sụp trước mặt cũng không biến sắc, nhưng lúc này, sau khi hắn đọc xong nội dung tài liệu, biểu hiện của hắn khiến cho người ta không hiểu.
“Rốt cuộc trong đó viết cái gì thế? Tại sao biểu hiện của Thiệu tiên sinh lại cổ quái như vậy?”
Chu Độ Văn nhìn thấy biểu hiện của Thiệu Nghị Phu, cảm thấy tò mò không biết bên trong tài liệu viết nội dung gì. Khi hắn rướn cổ lên cố mà nhìn, Thiệu Nghị Phu đã đóng tài liệu lại, sau đó dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, dường như đang tự hỏi cái gì.
Chu Độ Văn không dám lắm miệng, đứng chờ một bên.
Một lát sau.
Thiệu Nghị Phu dường như đã có quyết định, ngừng gõ bàn, giọng điệu chắc chắn: “Nếu tên họ Thạch kia đã muốn chết, vậy ta tác thành cho hắn. Gọi điện thoại cho ngân hàng Viễn Đông đi.”
Ngân hàng Viễn Đông.
Văn phòng tổng giám đốc.
Khâu Đức Vượng nhận được điệu thoại, bên kia truyền đến giọng của Thiệu Nghị Phu.
Hai người nói chuyện với nhau một hồi.
Một lát sau, Khâu Đức Vượng cúp máy, tháo mắt kính xuống dùng vải mềm để lau. Lúc này hắn bấm đường dây nội bộ gọi con gái Khâu Gia Văn vào.
Khâu Gia Văn bước trên giày cao gót, gõ cửa bước vào.
Khâu Đức Vượng cái gì cũng không nói, tiện tay vứt cho nàng một phần tài liệu: “Đi làm việc đi.”
Khâu Gia Văn nhìn thoáng qua tài liệu, dường như hiểu được cái gì đó, vội hỏi: “Trước kia không phải ngươi rất xem trọng hắn sao?”
Khâu Đức Vượng dựa lưng vào ghế, nói: “Xem trọng một người là tình cảm riêng tư, cùng với làm ăn là hai chuyện khác nhau. Nếu lần này hắn có thể xoay người, hắn càng đáng được ta tôn trọng. Nếu hắn diệt vong, ta sẽ lựa chọn đối tượng hợp tác khác.”
Khâu Gia Văn cười nói: “Cha, có đôi khi ta cảm thấy ngươi vô cùng máu lạnh.”
“Gia tộc ngân hàng đều vô cùng máu lạnh, nhất là cái nơi máu lạnh như Hồng Kông này.”
Khâu Đức Vượng nói xong, một lần nữa chùi sạch mắt kính rồi đeo lên: “Đi làm việc đi.”
Khâu Gia Văn gật đầu: “Lần này cho ta một tuần.”
Khâu Đức Vượng mỉm cười: “Một tuần quyết định sống chết của một người. Thú vị thật.”
Gương mặt xinh đẹp của Khâu Gia Văn hiện lên sự âm tàn: “Không phải ta nói ngoa. Khi chúng ta làm chuyện này đã là không còn đường lui. Phải tốc chiến tốc thắng mới được.”
Khâu Đức Vượng gật đầu: “Ngươi có một thành công lực của ta, cố lên.”
…
Nhà hàng Pháp, đường Lockhart, Hồng Kông.
Đới Phượng Ny mặc bộ vest màu đỏ, mái tóc ngắn già dặn, miệng ngậm điếu thuốc lá nữ, tay ôm nữ minh tinh xinh đẹp Hồ Diễm Ny, ánh mắt có chút hiếu kỳ đánh giá Khâu Gia Văn ngồi đối diện.
Đới Phượng Ny phả một ngụm khói về phía Khâu Gia Văn: “Khâu tiểu thư đúng không? Không biết lần này ngươi hẹn ta ra đây có chuyện gì?”
Khâu Gia Văn buông tách café xuống nhìn Đới Phượng Ny ôm Hồ Diễm Ny, nở một nụ cười rất lịch sự: “Thật ngại quá, có thể ta nói không được rõ ràng, ta có chuyện muốn trao đổi với ngươi, là chuyện rất quan trọng. Cho nên…”