Hồ Diễm Ny nghe ra được là ý gì, lập tức đứng dậy cầm lấy bóp đầm, nói: “Nếu các ngươi có việc cần bàn, vậy ta xin phép đi trước, không quấy rầy các ngươi nữa.”
Hồ Diễm Ny đứng dậy định đi, nhưng bị Đới Phượng Ny nắm tay kéo vào trong lòng, mắt nhìn chằm chằm Khâu Gia Văn đối diện: “Nàng là nữ nhân của ta. Ta luôn tin tưởng nữ nhân của mình.”
Hai tay của Khâu Gia Văn chống lên bàn, chống cằm cười tủm tỉm nhìn Đới Phượng Ny: “Dù cho liên quan đến tồn vong của tập đoàn Đới thị các ngươi thì cũng như vậy sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Đới Phượng Ny hơi thay đổi. Lúc này, nàng mới buông tay nói với Hồ Diễm Ny: “Ngươi đi vào nhà vệ sinh dặm lại trang điểm đi. Lát nữa ta dẫn ngươi đi mua sắm.”
Hồ Diễm Ny một lần nữa đứng dậy, lịch sự gật đầu với Khâu Gia Văn rồi rời đi.
Thân phận của nàng chẳng qua chỉ mới là tiểu hoa đán của Thiệu thị mới nổi chưa lâu. Còn đối phương lại là hòn ngọc quý trên tay của ngân hàng Viễn Đông, khoảng cách rất lớn. Hồ Diễm Ny vẫn còn có nhận thức của mình.
“Rồi, bây giờ không còn ai nữa, ngươi cứ việc nói.” Đới Phượng Ny hơi khom người dụi thuốc vào trong gạt tàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Khâu Gia Văn: “Ta chỉ hy vọng lời mà ngươi nói có thể đả động được ta. Nên biết rằng ta rất bận. Mặc dù ngươi cũng là mỹ nhân, nhưng không phải loại ta thích.”
Khâu Gia Văn mỉm cười, thuận tay móc một phần văn kiện đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Đới Phượng Ny: “Ta đến giúp ngươi, ngươi xem qua đi.”
Đới Phượng Ny nghi ngờ nhận lấy phần văn kiện. Nàng mở ra xem một chút, gương mặt xinh đẹp thay đổi: “Tên khốn Thạch Chí Kiên vay của ngân hàng Viễn Đông nhiều như vậy sao?”
Khâu Gia Văn không trả lời, bưng tách café lên nhấp một ngụm, lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ đây là bí mật thương mại. Đối với ngân hàng viễn Đông của chúng ta mà nói, việc tiết lộ những tài liệu này là rất phi đạo đức, nhưng ta hy vọng có thể giúp được đại tiểu thư ngươi.”
Đới Phượng Ny còn đang đắm chìm trong nội dung điên cuồng của tài liệu: “Tên khốn kia không phải muốn chết sao, vay ngân hàng các ngươi những năm triệu. Bây giờ còn học người ta đi mở công ty điện ảnh. Nếu mắt xích tài chính của hắn bị đứt, như vậy công ty của hắn…”
“Công ty của hắn sẽ rơi vào tay Viễn Đông chúng ta. Đến lúc đó, nếu Đới tiểu thư có hứng thú tham gia đấu thầu, mặc kệ là nhà máy mì tôm Nguyên Lãng hay nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua, chỉ cần giá cả phù hợp, chúng ta đều đồng ý hai tay dâng lên.”
Đới Phượng Ny ngẩng đầu: “Ngươi muốn cái gì?”
Khâu Gia Văn nheo mắt uống café, trên tách café in đậm dấu môi son: “Ý của ngươi là chỉ…”
“Ngươi làm ngân hàng, cha của ngươi còn là Khâu Đức Vượng tiếng tăm lừng lẫy. Hổ phụ không sinh khuyển nữ. Ngươi không phải mang phần tài liệu này đến giúp người khác làm niềm vui thôi chứ?” Ánh mắt Đới Phượng Ny sáng rực nhìn Khâu Gia Văn.
Khâu Gia Văn buông tách café xuống: “Dĩ nhiên không phải. Ta chỉ làm việc cho ngân hàng của mình mà thôi, kiểm tra tài sản và so sánh lợi ích. Sau khi so sánh, chúng ta cảm thấy lợi ích thu được từ việc nuốt chửng hai nhà máy của công ty Thần Thoại lớn hơn nhiều so với những khoản lãi vay đáng thương đó. Lý do đơn giản như thế thôi.”
Ánh mắt Đới Phượng Ny lóe lên: “Vì sao các ngươi không tìm anh trai của ta mà lại tìm ta?”
‘Điều này còn cần giải thích sao?” Khâu Gia Văn khoanh tay, kiêu ngạo nói: “Ngươi là người phụ trách của công ty thực phẩm Vĩnh khang, chuyện này chỉ cần Vĩnh Khang ra tay là được. Vì sao lại phải liên quan đến anh trai của ngươi chứ?”
Đới Phượng Ny nhìn chằm chằm Khâu Gia Văn ba giây, mắt phượng bỗng nhiên lóe lên, cười nói: “Ngươi nói không sai, mấy chuyện này một mình ta ra tay là được. Không phải muốn cắt đứt mắt xích tài chính của Thần Thoại thôi sao? Ta chỉ cần ra lệnh giảm tỷ suất lợi nhuận của công ty Vĩnh Khang xuống mức thấp nhất, thử hỏi ai mua sản phẩm của bọn hắn nữa?”
“Ta cảm thấy Đới tiểu thư có thể hung ác thêm một chút.” Khâu Gia Văn nói: “Thay vì hạ thấp lợi nhuận để gây ra một cuộc chiến kéo dài, chi bằng chịu mất tiền đánh một trận hung ác, trong một tuần bức Thạch Chí Kiên.”
“Cái gì, trong một tuần?”
“Thế nào, Đới tiểu thư không có lòng tin sao?” Khâu Gia Văn cười nói: “Ta nghe người ta nói Đới tiểu thư không thua gì đấng mày râu.”
Đới Phượng Ny nói to: “Được, ta nghe ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ngươi đi với ta một đêm.”
Khâu Gia Văn ngẩn ra: “Ý của ngươi là gì?”
“Ngươi hiểu ý của ta là gì mà.” Đới Phượng Ny nhìn chằm chằm gương mặt của Khâu Gia Văn, ánh mắt nóng rực.
“Vừa rồi ngươi còn nói không có hứng thú với ta mà."
“Đó là vừa rồi, bây giờ ta đột nhiên cảm thấy ngươi thật đặc biệt.” Đới Phượng Ny liếm đôi môi đỏ ướt át của mình: “Ta muốn thể nghiệm cảm giác một yêu nữ như ngươi ở dưới người mình.”
Khâu Gia Văn lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, ta chỉ làm ăn, không bán thân.” Nói xong, nàng đứng dậy, chỉ vào xấp tài liệu: “Nếu ngươi cảm thấy vô dụng, ngươi có thể hủy chúng bất cứ lúc nào.”
Khâu Gia Văn nói xong, lập tức quay người rời đi.
Đới Phượng Ny móc một điếu thuốc bạc hà ngậm lên môi, nhìn dáng người có lồi có lõm của Khâu Gia Văn, nuốt nước miếng một cái rồi liếc nhìn tài liệu trên bàn: “Thật thú vị!”
Xoẹt xoẹt, nàng quẹt diêm đốt một điếu thuốc khác.