“Cậu út, chúng ta sẽ nuôi con chó con này sao?” Bảo Nhi ngồi xổm xuống, bóp nát màn thầu ném cho con chó đen nhỏ.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Sao, ngươi không thích à?”
“Không, ta rất thích. Ta đã muốn nuôi chó từ lâu rồi.” Bảo Nhi ôm con chó đen nhỏ vào lòng, sợ Thạch Chí Kiên lại mang nó đi.
“Nó bẩn lắm, cần phải đi tắm trước.” Thạch Chí Kiên nói: “Phải thơm ngào ngạt giống ngươi mới được.”
Đằng sau truyền đến tiếng lải nhải của Thạch Ngọc Phượng: “Thế đạo này ngay cả người còn không nuôi nổi, lại đi nuôi chó. Ngươi đúng là lòng tốt bất chợt mà.” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Thạch Ngọc Phượng vẫn khập khiễng bước đến: “Đừng cho nó ăn màn thầu, rất dễ bị nghẹn.” Nàng tiện tay đặt chén cháo loãng trước mặt con chó đen nhỏ: “Chó chết, tiện nghi cho ngươi rồi đấy.”
Con chó đen sủa gâu gâu hai tiếng, giống như rất vui vẻ, sau đó vùi đầu ăn cháo.
Đúng lúc này, dưới lầu có tiếng kêu: “Kiên ca, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Thạch Chí Kiên giật mình. Hắn cúi người nhìn xuống, là người phụ trách nghiệp vụ của công ty Lưu Giám Hùng.
“Có gì thì lên đây mà nói.”
Lưu Giám Hùng bình thường rất điềm tĩnh, nhưng bây giờ lại lo lắng chạy vội lên lầu. Khi nhìn thấy Thạch Chí Kiên, trán của hắn đã đổ đầy mồ hôi.
“Xảy ra chuyện lớn rồi. Công ty thực phẩm Vĩnh Khang đang bán lỗ mì ăn liền và thức uống của bọn hắn. Sản phẩm của chúng ta không bán được.”
“Ồ?” Thạch Chí Kiên ngây ra: “Nhanh như vậy sao?”
“Cái gì mà nhanh?” Lưu Giám Hùng có chút không rõ.
Thạch Chí Kiên nói: “À, không có gì. Ngươi định xử lý như thế nào?”
“Ta tìm ngươi là để thương lượng việc này.”
“Chi bằng chúng ta đến nhà máy kiểm tra trước một chút.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Thạch Ngọc Phượng nhìn theo bóng lưng em trai rời đi, không nhịn được hô to: ‘Tối nay ngươi có về nhà ăn cơm không?”
Thạch Chí Kiên không quay đầu lại: “Không.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như có vẻ nghiêm trọng. Ác thật, còn mấy ngày nữa là tết. Vậy ta có nên nghỉ việc ở nhà máy sản xuất hoa giả hay không?” Thạch Ngọc Phượng suy nghĩ, nhanh chóng tính toán ra.
“Dù thế nào đi nữa thì cuối năm cũng sẽ được hưởng phúc lợi của nhà máy! Nghe nói lần này mỗi người sẽ được phát mười cân gạo, một cân dầu mè. Ta cũng phải tham dự buổi họp mặt xã hội của những nhân viên xuất sắc. Nghe đồn ông chủ Lý đích thân có mặt phát thưởng cho nhân viên ưu tú. Ta làm việc ở đó lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao.”
…
Khi Thạch Chí Kiên chạy đến nhà máy Nguyên Lãng, cảnh tượng ngựa xe như nước đến kéo hàng đã không còn tồn tại. Lối vào nhà máy chỉ còn vài phương tiện. Đội trưởng đội xe Đại Thanh Hùng đang dặn dò công nhân xếp hàng lên xe.
Đám công nhân uể oải, không hề có động lực chút nào.
“Thật ngại quá, có thể bỏ bớt xuống hay không vậy?” Một ông chủ bước đến cúi đầu nói với Đại Thanh Hùng.
“Ngươi muốn ba xe hàng, ta chất đúng cho ngươi ba xe còn gì nữa.” Đại Thanh Hùng nói với hắn.
“Thế thì có thể đổi thành nửa xe không? Một xe cũng được.” Ông chủ kia rõ ràng đã nghe phong thanh bên ngoài, muốn nhập hàng của Vĩnh Khang.
Mặc dù mì tôm vĩnh Khang không bán chạy bằng mì tôm ở đây, nhưng bây giờ người ta chịu lỗ. Ở đây bán giá buôn 4 xu, bán lẻ 5 xu. Người ta bên kia trực tiếp giảm giá buôn xuống còn 2 xu, chẳng những không cần lợi nhuận, ngược lại còn bù lỗ. Chi phí bỏ ra càng thấp, hắn càng kiếm được nhiều tiền.
“Tiền của ngươi cọc ba xe, bây giờ lại muốn một xe. Được thôi, chúng ta không trả lại tiền.”
“Không được, ngươi làm như thế chẳng phải khi dễ người khác sao?” Ông chủ kia không vui, mặt dày bảo Đại Thanh Hùng trả lại tiền cho hắn.
Đại Thanh Hùng xuất thân giang hồ, nào chịu được cảnh bị người ta dây dưa như vậy. Trong lúc hắn đang định nổi khùng, Thạch Chí Kiên đã bước đến: “Cứ trả tiền cho hắn đi.”
“Kiên ca.” Đại Thanh Hùng cảm thấy Thạch Chí Kiên đúng là quá mềm lòng.
Ông chủ kia vội vàng xông lên chắp tay nói với Thạch Chí Kiên: “Ngươi là ông chủ Thạch đúng không? Cảm ơn ngươi. Chúng ta chỉ là người buôn bán nhỏ, cũng không còn cách nào.” Nói xong, hắn bước đến bên cạnh, hét lên với những ông chủ khác: “Đến đây đi, ông chủ Thạch đồng ý trả lại tiền. Các ngươi kéo bớt xe lại đi.”
Đại Thanh Hùng chưa từng gặp qua người vô sỉ như vậy. Mình được trả lại tiền thì cũng thôi đi, lại còn nhiều chuyện như thế.
Đáng tiếc đã muộn. Những ông chủ cửa hàng khác nghe tiếng chạy đến, nắm tay Thạch Chí Kiên, chết sống cũng muốn trả lại tiền.
Thạch Chí Kiên nói: ‘Trả hết.”
“Kiên ca.” Đại Thanh Hùng tức đến muốn bể phổi.
Bên kia, một đám người vây quanh Lưu Giám Hùng.
“Quản lý Lưu, bây giờ cũng sắp đến cuối năm rồi. Chúng ta cung cấp hàng cũng không dễ dàng gì.”
“Đúng vậy, bột mì, dầu ăn, chúng ta đều cung cấp trước cho các ngươi. Bây giờ đến tết rồi, tối thiểu cũng phải thanh toán trước cho chúng ta một ít chứ.”
“Trong nhà của chúng ta vẫn còn vợ còn con, một nhà lớn nhỏ chờ ăn cơm đấy. Các ngươi không thanh toán thì không thể nào nói nổi.”
Đây đều là những nhà cung cấp hàng cho công ty Thần Thoại, thậm chí ngay cả phía nhà máy nước ngọt vịnh Thổ Qua cũng chạy đến. Cũng không biết ai nhận được tin tức, nói tài chính của công ty Thần Thoại đang căng thẳng. Những người này sợ công ty Thần Thoại phá sản, tất cả đều như ong vỡ tổ chạy đến.
Thạch Chí Kiên nhìn lại, ngoại trừ tám nhà cung cấp Tất Phát Đạt mà hắn biết, còn có năm sáu nhà cung cấp khác. Mười mấy người vây quanh bao vây Lưu Giám Hùng, sợ hắn chạy mất.