“Các ngươi đòi tiền thì tìm ta. Ta là ông chủ ở đây.” Thạch Chí Kiên hô to với những người này.
Thật ra, đám người Tất Phát Đạt đã nhìn thấy Thạch Chí Kiên, nhưng bọn hắn không có ý định đòi tiền hắn.
Quan hệ giữa Thạch Chí Kiên và bọn hắn không tệ. Khi nhà máy khai trương, bọn hắn còn đến chúc mừng. Khi kinh doanh tốt, mọi người ai cũng kiếm được bồn đầy bát.
“Khụ khụ, thật ngại quá, ông chủ Thạch.” Tất Phát Đạt kiên trì tiến lên, ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: “Chúng ta nhận được tin tức nói phương diện tài vụ của công ty xuất hiện một vài vấn đề. Bây giờ vừa lúc gần đến cuối năm, chúng ta cũng muốn thanh toán các khoản để còn tính tiền cho người khác. Cho nên chúng ta mới…”
Thạch Chí Kiên khoát tay: “Ông chủ Tất, các vị, tất cả mọi người không cần nhiều lời. Kiếm tiền không dễ, cái này ta biết. Nhất là cửa ải cuối năm, ta cũng rất rõ ràng. Nếu các vị tin Thạch mỗ, ngày mai mời các vị đến công ty Thần Thoại để bên kế toán thanh toán cho các vị.”
Đám người Tất Phát Đạt nhìn nhau, cuối cùng tất cả đều ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: “Mọi người đều là bạn cũ, tin được. Chúng ta giải tán. Làm phiền rồi!”
Những người khác cũng vội ôm quyền với Thạch Chí Kiên, sau đó quay người rời đi.
Lưu Giám Hùng thấy những người này rời đi, đang định lên tiếng lại bị Thạch Chí Kiên cắt ngang: “Ngươi cứ về công ty đi, kiểm tra số tiền mà công ty chúng ta có thể sử dụng. Ngày mai chúng ta thanh toán cho những người đó trước.”
Lưu Giám Hùng há to miệng, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Thật ra hắn muốn nói, cho dù có kiểm tra lại, đoán chừng công ty cũng không bỏ ra nổi nhiều tiền mặt như vậy. Bởi vì dòng tiền mặt lớn nhất đã được Thạch Chí Kiên mang đi đầu tư cho công ty điện ảnh, lại còn trắng trợn như vậy, thanh thế to lớn.
Lưu Giám Hùng vừa đi, đội trưởng đội bảo an Lưu Giám Hùng chạy đến, nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, không xong rồi, phóng viên đến rồi, bị ta ngăn ở bên ngoài.”
“Báo nào?”
“Minh Báo.”
Thạch Chí Kiên cau mày. Minh Báo và công ty Thần Thoại là quan hệ đối tác chiến lược mà.
Thạch Chí Kiên đã từng giúp Minh Báo chiến thắng Tinh Đảo Nhật Báo, vì thế hắn đã thành lập một tình bạn cách mạng sâu sắc với ông chủ của Minh Báo là lão đại Kim Dung.
Kim Dung đã từng hứa hẹn tuyệt đối không bỏ đá xuống giếng, không ngờ phóng viên đầu tiên chạy đến Thần Thoại lại là Minh Báo.
Thạch Chí Kiên đang định từ chối, chỉ thấy cách đó không xa, một mỹ nữ phóng viên khua tay với hắn: “Thạch tiên sinh, nói thế nào chúng ta cũng là bạn cũ. Chẳng lẽ ngươi sợ ta phỏng vấn sao?”
Thạch Chí Kiên nhìn kỹ, không phải nữ cẩu tử của Đới Phượng Ny Lư Nhã Văn thì còn ai vào đây nữa chứ?
“Làm gì có chuyện đó? Ta thích nhất là được mỹ nữ phỏng vấn. Nhất là nữ hài xinh đẹp giống như Lư tiểu thư vậy.”
Thạch Chí Kiên phất tay về phía Lư Nhã Văn, bảo người ngăn Lư Nhã Văn cho nàng đi, để Lư Nhã Văn tiến vào bên trong.
“Tin tức Lư tiểu thư đúng là linh thông, nhanh như vậy đã biết nhà máy của chúng ta xảy ra chuyện.’ Thạch Chí Kiên làm tư thế mời Lư Nhã Văn vào văn phòng nhà máy ngồi một chút.
Lư Nhã Văn dưới sự dẫn dắt của Thạch Chí Kiên bước đến văn phòng, ngoài miệng nói: “Ta là phóng viên mà, làm nghề này của chúng ta, tin tức không linh thông không được.”
Trong văn phòng, Thạch Chí Kiên bảo người đi pha trà trước, còn mình ngồi xuống ghế salon, Lư Nhã Văn ngồi đối diện hắn.
“Nếu ta nhớ không lầm, hình như Lư tiểu thư là phóng viên của Minh Báo, đúng không?” Thạch Chí Kiên lấy ra một điếu thuốc đưa cho Lư Nhã Văn.
Lư Nhã Văn khoát tay, biểu thị mình không hút thuốc.
Thạch Chí Kiên tự mình đốt một điếu, bắt chéo chân, bắt đầu hút thuốc.
Lư Nhã Văn đặt quyển sổ ghi chép lên bàn, nhìn Thạch Chí Kiên, nói: “Trí nhớ của Thạch tiên sinh tốt thật. Không sai, ta là phóng viên của Minh Báo.”
“Như vậy cấp trên của ngươi không nói gì với ngươi sao?”
“Lời này của Thạch tiên sinh là có ý gì? A, ta hiểu rồi, cấp trên có nói nếu công ty Thần Thoại gặp chuyện không tốt, tốt nhất đừng chủ động viết bài.” Lư Nhã Văn nở nụ cười xán lạn với Thạch Chí Kiên, lộ ra hàm răng chỉnh tề: “Tuy nhiên, cấp trên của chúng ta cũng có nói, nếu những chuyện tốt này là thật, chúng ta là người làm báo, nhất định phải lên tiếng vì sự thật, phát ra tiếng nói vì chính nghĩa.”
“Giỏi cho việc nói ra sự thật, vì chính nghĩa mà lên tiếng nói.” Thạch Chí Kiên khen một câu, sau đó hắn bưng tách trà lên: “Ngươi uống trà trước đi. Cho dù có lên tiếng, nhất định cuống họng phải thanh mới được.”
Lư Nhã Văn mỉm cười, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó nàng vén tóc qua lỗ tai, ngẩng đầu nói với Thạch Chí Kiên: “Ta chỉ hỏi Thạch tiên sinh ba vấn đề. Thứ nhất, tài chính của quý công ty có căng thẳng hay không? Thứ hai, quý công ty đối mặt với người đòi nợ như thế nào? Thứ ba, không phải quý công ty đã thế chấp tất cả tài sản cho ngân hàng Viễn Đông rồi chứ?”
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, gãi gãi lông mày: “Thật sắc bén! Ba vấn đề này toàn đánh trúng vào chỗ yếu.”
Lư Nhã Văn nói: “Mời ngươi trả lời.”
“Có cần thiết như vậy không?” Giọng điệu Thạch Chí Kiên khinh thường nhìn nàng rồi nhìn thẳng vào hai mắt của nàng: “Ngươi đến nơi này là để tìm kiếm câu trả lời hay chỉ cần ngồi năm ba phút là được?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Ngươi biết rõ ý của ta mà.” Thạch Chí Kiên hờ hững nói: “Ngươi muốn không phải đáp án, mà là quá trình. Cho dù ta cho ngươi đáp án, khả năng ngày mai nội dung đăng báo cũng ngắt đầu bỏ đuôi, thay đổi hoàn toàn. Mấy loại công việc không có đạo đức, không có ranh giới cuối cùng như thế này, chẳng phải phóng viên các ngươi rành nhất sao?”