“Thạch tiên sinh, mời ngươi tôn trọng người khác một chút.” Lư Nhã Văn đứng phắt dậy.
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc chỉ vào ghế sofa: “Yên tâm đi đừng vội, ta còn chưa nói xong mà.”
Lư Nhã Văn thở phì phò ngồi xuống lần nữa. Thạch Chí Kiên nói: “Bây giờ ta cho ngươi đáp án thứ nhất. Công ty Thần Thoại chúng ta đang có vấn đề về tài chính. Đáp án thứ hai, ta sẽ đối xử với những người đòi nợ bằng thái độ chân thành, không quỵt nợ. Đáp án thứ ba, không sai, phần lớn tài sản của ta đã thế chấp cho ngân hàng Viễn Đông. Ngươi có hài lòng với những đáp án này không?”
Lư Nhã Văn ngẩn ra, dường như không ngờ Thạch Chí Kiên lại trả lời dứt khoát như vậy.
“Cảm ơn ngươi đã trả lời.” Lư Nhã Văn thu dọn đồ đạc, đứng lên định rời đi.
“Còn nữa.” Thạch Chí Kiên nhìn theo bóng lưng của Lư Nhã Văn: “Có câu này, phiền Lư tiểu thư tiện thể nhắn luôn…”
Lư Nhã Văn dừng lại, nhưng không quay đầu.
“Nói cho Đới Phượng Ny biết, ta sẽ nuốt công ty Vĩnh Khang.”
Cơ thể Lư Nhã Văn khẽ run lên, quay đầu lại nói Thạch Chí Kiên: “Thạch tiên sinh đúng là hài hước. Tạm biệt.”
Nói xong, nàng nhanh chóng rời đi.
Đằng sau, Thạch Chí Kiên nhìn theo bóng lưng của nàng, hai tay khoác trên ghế salon, tay kẹp điếu thuốc, miệng phả ra một làn khói: “Ta nói thật nhưng ngươi lại cho rằng ta đang nói chuyện cười?”
…
“Quá mất mặt. Đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi làm việc.”
Lư Nhã Văn nhận năm trăm đô la Hồng Kông sư gia Tô đưa tới, có chút thẹn quá hóa giận nói.
“Ngươi không biết tên Thạch Chí Kiên đó khó chơi đến cỡ nào. Mỗi một câu nói của hắn đều giống như dao đâm, có tính đả thương người khác lắm.”
Sư gia Tô cười hắc hắc: “Ngươi đừng tức giận, chúng ta hợp tác cũng đã lâu rồi mà. Tên khốn Thạch Chí Kiên kia cũng chẳng phải yêu ma quỷ quái, ngươi không phải đã làm rất tốt sao?”
“Đó là vì ngươi không đi phỏng vấn hắn.” Lư Nhã Văn vừa nhớ đến tình huống phỏng vấn Thạch Chí Kiên vừa nãy, trong lòng nàng cảm thấy sợ hãi, nhất là ánh mắt khinh thường của Thạch Chí Kiên, giống như nhìn một tên hề đang biểu diễn trên sân khấu, còn nàng chính là tên hề đó.
Nàng là mỹ nữ phóng viên tiếng tăm lừng lẫy trong giới, từ khi nào bị người khác đối đãi như thằng hề chứ?
“Thạch Chí Kiên kia không phải người bình thường. Ngươi muốn hỏi hắn cái gì, hắn đều rõ ràng hơn ai hết. Còn nữa, ngươi muốn làm cái gì, hắn càng biết rõ trong lòng. Ở trước mặt hắn, ngươi hoàn toàn không chỗ che thân.”
“Hắn lợi hại như vậy sao?”
Người nói câu này không phải sư gia Tô mà là người ngồi trong xe cách đó không xa.
Cửa sổ xe của Đới Phượng Ny chậm rãi hạ xuống, một gương mặt cực kỳ xinh đẹp xuất hiện. Nàng ngoắc ngón tay với Lư Nhã Văn: “Nào, đến đây đi.”
Lư Nhã Văn ngây ra một lúc. Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với đại tiểu thư Đới gia, trước kia nàng chỉ toàn tiếp xúc với sư gia Tô mà thôi.
Sư gia Tô thấy Lư Nhã Văn còn đang ngẩn người, vội vàng nói: “Ngươi còn đứng thất thần ra đó làm gì. Tiểu thư của chúng ta mời ngươi qua đó nói chuyện.”
Lư Nhã Văn vẫn còn do dự, sư gia Tô đã đẩy nàng một cái: “Đi đi, tin ta đi, đây là phúc của ngươi đấy.”
Lúc này Lư Nhã Văn mới do dự bước đến.
Trần Bưu từ trên xe bước xuống, mở cửa xe, để Lư Nhã Văn bước lên rồi đóng cửa xe lại, đi đến một chỗ không xa, đưa lưng về phía ô tô.
Sư gia Tô bước lên, rút một điếu thuốc đưa cho Trần Bưu: “Thế nào, đại tiểu thư coi trọng nữ phóng viên đó à?”
Trần Bưu không lên tiếng.
Sư gia Tô cất lại điếu thuốc: “Giả bộ lạnh lùng làm gì? Làm màu!” Hắn tự đốt thuốc cho mình, sau đó quay đầu nhìn ô tô, hèn mọn nói: “Không biết sữa đậu nành có thể xay tại chỗ không?”
…
“Ngươi tên gì?”
“Lư Nhã Văn.”
“Tên rất hay, ta rất thích tên của ngươi.” Đới Phượng Ny đến gần Lư Nhã Văn một chút.
Lư Nhã Văn cảm thấy vị đại tiểu thư nhà họ Đới này rất kỳ lạ. Còn cụ thể kỳ lạ ở đâu thì không nói ra được.
“Ngươi có vẻ rất sợ tên khốn Thạch Chí Kiên thì phải?”
“Chẳng qua ta cảm thấy hắn khó phỏng vấn.”
“Thật sao? Sau này ta không để ngươi đi phỏng vấn hắn nữa, ta sẽ để ngươi làm chuyện khác.” Đới Phượng Ny xích lại gần gương mặt của Lư Nhã Văn, mũi thở vào tóc mai của nàng: “Ngươi dùng dầu gội gì vậy? Mùi hương rất dễ chịu.”
“Ta…ta không dùng dầu gội, ta dùng xà bông thơm.” Nhà của Lư Nhã Văn cũng không phải giàu có. Cha của nàng cờ bạc chẳng ra gì. Nàng làm phóng viên mấy năm nay, tiền kiếm được cũng mang đi trả nợ.
“Thật đáng thương! Người đẹp giống như ngươi, nên dùng dầu gội đầu thật xịn mới đúng chứ. Ngươi nhìn đi, tóc của ngươi vừa nhiều vừa mượt, làn da cũng rất đẹp.” Ngón tay của Đới Phượng Ny vuốt ve mái tóc của Lư Nhã Văn rồi xuống đến gương mặt.
Toàn thân Lư Nhã Văn run lên, bởi vì một tay khác của Đới Phượng Ny chạm đến eo của nàng.
“A, ta xin lỗi, ta còn chuyện cần làm.” Lư Nhã Văn căng thẳng đến mức cà lăm.
“Chuyện gì chứ? Chẳng lẽ chuyện của ngươi còn quan trọng hơn chuyện chúng ta giao lưu với nhau?” Đới Phượng Ny thổi hơi vào tai của Lư Nhã Văn.
Lư Nhã Văn cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, vội đưa tay móc móc: “Đúng rồi, Đới tiểu thư, có câu ta quên nói lại với ngươi.”
“Câu gì?” Đới Phượng Ny bắt đầu giở trò với cừu non Lư Nhã Văn.
“Thạch Chí Kiên nói, hắn muốn nuốt Vĩnh Khang.”
“Cái gì?” Bàn tay không quy củ của Đới Phượng Ny dừng lại, mắt phượng lóe lên: “Sắp chết đến nơi mà còn mạnh miệng. Ta thấy hắn sau này đừng gọi là Thạch Chí Kiên nữa mà gọi là Kiên nổ đi.”
Đánh chết Đới Phượng Ny cũng không tin Thạch Chí Kiên có thể xoay người lần này.
Bảy ngày.
Chỉ cần bảy ngày.
Nàng có thể ép chết Thạch Chí Kiên.