Đuổi Lư Nhã Văn đi rồi, Thạch Chí Kiên thở ra một hơi thật dài, sau đó hắn nhìn qua lịch treo tường của thời đại này.
Lịch treo tường thời đại này cũng giống lịch treo tường thời đại trước, phần lớn là những bức tranh chụp các minh tinh đầy màu sắc, bên dưới có để ngày tháng.
Chỉ còn bảy ngày nữa là đến Tết Nguyên đán. Toàn bộ Hồng Kông sẽ tràn ngập bầu không khí sôi động và phấn khích.
Đúng lúc đó, chuông trong căng tin nhà máy vang lên. Tam tẩu giọng rất lớn cầm thìa gõ cạnh nồi, cao giọng hét lớn: “Trưa hôm nay chúng ta ăn thịt lợn sốt dầu hào nhé!”
Mọi người bắt đầu túa lên. Tam tẩu một lần nữa tăng lớn giọng: “Mang cơm lên.”
Thạch Chí Kiên bước ra khỏi văn phòng, miệng ngậm điếu thuốc. Hắn nhìn thấy một hàng người đang đi về phía căng tin. Khi đi ngang qua phòng của hắn, những công nhân kia đều cúi chào hắn, còn nói: “Ông chủ, chúc mừng năm mới.”
Sắp tết rồi sao?
Lúc này Thạch Chí Kiên mới ý thức được thời gian trôi qua thật nhanh. Cái tết đầu tiên sau khi hắn trùng sinh sắp đến rồi.
Tam tẩu canh chừng một cái nồi thịt thật lớn. Người trong căng tin người nào cũng cầm theo một cái tô lớn. Những món ăn ngày Tết ở Tân Giới như củ cải, măng, mực, bì lợn, nấm, thịt gà, cá dát và thịt lợn om đều được sử dụng, chất đầy bát, vô cùng béo ngậy, nhìn thôi cũng đã thấy thèm rồi.
Các công nhân rất có trật tự đứng xếp hàng nhận cơm. Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng đứng bên cạnh duy trì trật tự.
“Ông chủ, trưa nay thức ăn không tệ, ngươi có muốn nếm thử hay không?” Tam tẩu phụ trách nhà bếp thấy Thạch Chí Kiên đang nhìn quanh, vội vàng hỏi một câu.
Ban đầu Thạch Chí Kiên muốn ở lại ăn trưa với mọi người, nhưng cẩn thận nghĩ lại, đoán chừng hắn ở lại ăn cơm, các công nhân sẽ cảm thấy ngại. Hắn nói: “Không cần để ý đến ta đâu, ta ra ngoài ăn cũng được.”
Tam tẩu ồ lên một tiếng thất vọng. Món ăn trưa nay là món sở trường của nàng. Đáng tiếc ông chủ lại không có cơ hội thưởng thức.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi xong, Thạch Chí Kiên nói với Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng: “Mọi người vất vả rồi. Nếu có thời gian, chúng ta gặp gỡ một chút nhé.”
Đám người Đại Thanh Hùng lập tức ưỡn ngực hóp bụng, làm ra vẻ vô cùng đứng đắn: “Đương nhiên là có rồi. Kiên ca ngươi đã nói, chúng ta nhất định đến.”
…
Giữa trưa.
Nguyên Lãng còn nghèo, cũng chẳng có nhà hàng cao cấp. Thạch Chí Kiên chọn một quán ăn nhỏ gần đó có tên là đồ nướng vĩ Trịnh Ký. Hắn mời Hồ Tu Dũng, Đại Thanh Hùng, Trần Kim Long, Trần Kim Hổ, Miêu Thỉ Cường, Lạn Mệnh Khôn sáu người đến dùng cơm với hắn.
Những người này đều làm những công việc tốn sức, lượng ăn rất lớn. Thạch Chí Kiên gọi rất nhiều món chính, chủ yếu là màn thầu và cơm, còn có mấy món mặn và bia nữa.
Quán ăn này đồ ăn ở mức trung bình, nhưng kinh doanh rất tốt, ngoài ông chủ còn thuê thêm ba nhân viên nhưng vẫn không đủ nhân lực.
Vì đồ ăn được dọn ra quá chậm nên Đại Thanh Hùng hét toáng lên giục đồ ăn. Ông chủ cứ nói có trong nồi, lập tức bưng lên ngay nhưng đợi năm sáu phút, ngay cả cọng lông cũng không có.
Đại Thanh Hùng đang định giục lần nữa, một người khách bên cạnh phun một bãi nước bọt trúng giày của hắn.
Đại Thanh Hùng buồn nôn không thể tả, đang định tìm đối phương tính sổ nhưng bị Hồ Tu Dũng ngăn lại, bảo hôm nay Kiên ca mời cơm, đừng nên gây chuyện.
Đại Thanh Hùng cố gắng nhịn xuống nhưng đối phương vẫn không chịu bỏ qua, nói nơi này là vậy đấy, thích phun nước bọt thì phun, thích sạch sẽ thì đi nơi khác.
Những người khách chung quanh cũng không coi đây là chuyện to tát gì. Dưới đất đều là khăn tay đã dùng qua. Nhân viên phục vụ dọn bàn chỉ dùng một cái khăn lau một vòng là coi như xong. Con ruồi con gián bò qua bò lại trong khe hẹp của vách tường. Còn có nhân viên phục vụ khi mang thức ăn, ngón tay cái cắm vào trong đồ ăn, rồi tiện tay bỏ lên bàn: “Canh hoa trứng của các ngươi đây.”
Đại Thanh Hùng nhắm mắt lại, không thể hiểu được tại sao trước đây hắn lại có thể ăn cơm ở những chỗ này.
Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng đều có cảm giác giống nhau, cảm thấy hoàn cản chung quanh quá kém.
Thạch Chí Kiên nhìn thấy nhưng vẫn im lặng.
Đợi đến khi thức ăn được mang lên, Trần Kim Long, Trần Kim Hổ, Miêu Thỉ Cường, Lạnh Mệnh Khôn bốn người một bàn ăn đến khí thế ngất trời.
Thạch Chí Kiên, Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng ba người gộp thành một bàn nhưng không động đũa, chỉ cùng nhau uống bia.
“Thế nào, không quen à?” Thạch Chí Kiên dựa lưng vào ghế, cười híp mắt hỏi Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng.
Đại Thanh Hùng dùng đũa gắp vài miếng rồi gật đầu nói: “Trước kia thì ta không cảm thấy. Nhưng bây giờ ta lại thấy mấy quán này không được vệ sinh.”
“Đúng vậy, thật không biết trước kia ta ăn như thế nào nữa.” Đại Thanh Hùng cũng dùng đũa gắp thức ăn cho vào miệng.
“Trước kia còn nghèo, có thể no bụng là được. Bây giờ kinh tế đi lên, tất cả mọi người đều là người có tiền. Ngoại trừ có thể ăn no thì đã bắt đầu kén chọn hơn.”
Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng cái hiểu cái không nhưng lại cảm thấy Thạch Chí Kiên nói rất có lý.