Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 359 - Chương 359. Lẩu Hải Lý Lao

Chương 359. Lẩu Hải Lý Lao
Chương 359. Lẩu Hải Lý Lao

“Thực phẩm là thứ quan trọng nhất đối với con người. Với sự phát triển của nền kinh tế Hồng Kông, người dân sẽ ngày càng chú ý đến thực phẩm, vì vậy sự phát triển của ngành dịch vụ ăn uống là có triển vọng nhất!”

Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng dường như ngửi được mùi vị gì đó, cả hai nhìn nhau sau đó nhìn về phía Thạch Chí Kiên, nghiêng tai lắng nghe.

Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra trong nhà máy, đặc biệt là tình hình bán mì ăn liền chậm khiến nhiều người lo lắng về triển vọng tương lai của nhà máy.

“A Hùng, bình thường ngươi thích ăn cái gì nhất?”

“Thịt lợn nướng, chân ngỗng nướng!”

“Còn A Dũng ngươi thì sao?”

“Đương nhiên là đến Cửu Long Thành Trại ăn thịt chó rồi.”

“Cửu Long Thành Trại? Nhưng ăn thịt chó thì đơn giản quá.” Thạch Chí Kiên nheo mắt, nhớ lại lần gặp Lôi Lạc tại quán thịt chó ở Cửu Long Thành Trại.

“Nếu có một nhà hàng lẩu hải sản vô cùng vệ sinh, phục vụ lại tốt, có bào ngư, hàu, sò điệp và các loại hải sản để ngươi lựa chọn, các ngươi có đi không?”

“Cái gì, lẩu hải sản?”

“Đúng vậy, là loại lẩu với nhiều khẩu vị, có thể nấu kèm nhiều loại nguyên liệu khác nhau. Lẩu thì có cay, hơi cay, hải sản tươi, còn có dê, thịt bò… các ngươi có đi không?”

Vũ khí bí mật mà Thạch Chí Kiên nghiên cứu trước đó thật ra là nguyên liệu để nấu lẩu. Lần trước Lôi Lạc ăn thử là lẩu hải sản mà Thạch Chí Kiên mới nghiên cứu ra gần đây.

Trên thực tế, Hồng Kông thời đại này hoàn toàn không có khái niệm lẩu tự do. Nói chính xác, nó vẫn còn chưa có món lẩu thật sự.

Về mặt lịch sử mà nói, món lẩu tuy đã phổ biến từ lâu như Xuyến Nhục thời Đại Tống, Thiên Tẩu Yến thời nhà Thanh, nhưng phải đến những năm 1970 ở Hồng Kông và những năm 1990 ở Trung Quốc đại lục, món lẩu mới thực sự vươn lên trở thành một nền văn hóa ẩm thực.

Ở Hồng Kông chỉ có món lẩu truyền thống là thịt chó và sườn heo. Phải đến cuối những năm 1970, khái niệm lẩu mới trở nên phổ biến ở Hồng Kông.

Quán lẩu không cần đợi lâu mới có đồ ăn, vừa dọn ra là có thể nấu ngay. Không cần đầu bếp giỏi, chỉ cần một đại thúc mặc áo lót cắt thít và một bà chủ là được. Đương nhiên, hoàn cảnh xung quanh cũng không cần đẹp, tùy ý đặt mấy cái bàn là có thể ngồi ăn rồi.

Điều này cũng tạo điều kiện thuận lợi cho nhiều người cùng nhau liên hoan. Đồng thời, khi trong bữa ăn có bất đồng ý kiến, ngươi cứ nhấc ghế lên, dùng chai bia có sẵn trên bàn. Hỏng rồi thì đổi cái khác, đánh mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi, lát nữa đánh tiếp.

Lẩu là một nền văn hóa ẩm thực thô, mọi người đều ăn trong một nồi, không cầu kỳ hay tinh tế, chỉ có sự sống động và hương vị phong phú. Vì vậy, văn hóa lẩu là văn hóa đại chúng, văn hóa bến tàu, văn hóa giang hồ.

Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng không hiểu văn hóa cao quý, nhưng "văn hóa lẩu" đơn giản và dễ hiểu này chính là điều mà bọn hắn muốn. Khi Thạch Chí Kiên giải thích, nói một nồi lẩu vô cùng tiện, nhiều người có thể ăn chung một chỗ, mắt hai người lập tức sáng như bóng đèn.

“Kiên ca, chủ ý này của ngươi rất tuyệt. Lẩu! Ta thích nhất là lẩu.” Hồ Tu Dũng vỗ tay khen hay,

“Đúng vậy, món lẩu này không cần quá nhiều người, chúng ta có thể tự mình làm. Thật sự quá tuyệt vời! Càng nghĩ càng cảm thấy nó tuyệt.” Đại Thanh Hùng vui đến mức nhảy dựng lên.

Cho dù Đại Thanh Hùng không có đầu óc kinh doanh nhưng nghe được ý tưởng mới mẻ của Thạch Chí Kiên, hắn cũng không nhịn được mà kích động nhảy lên.

Người bên cạnh thấy Đại Thanh Hùng khoa chân múa tay, còn tưởng rằng hắn nổi điên. Tất cả đều kéo ghế tránh xa hắn.

Thạch Chí Kiên thấy Đại Thanh Hùng kích động như vậy, không khỏi bật cười. Hắn cầm chai bia đưa cho Đại Thanh Hùng: “Thôi, im lặng, uống bia trước đi. Đừng giống như bị động kinh như thế.”

Thấy Thạch Chí Kiên phê bình như vậy, Đại Thanh Hùng vội vàng che miệng, cẩn thận kéo ghế ngồi xuống nhưng vẫn cố nói một câu: “Kiên ca, món lẩu này của ngươi tên gì?”

Hồ Tu Dũng cũng lập tức tò mò nhìn Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên cầm đũa gắp một hạt đậu ném vào miệng: “Hải Lý Lao!”

Thạch Chí Kiên không phải tâm huyết dâng trào mới làm cái vụ lẩu liếc này.

Đối với hắn mà nói, hành động của Đới Phượng Ny cho thấy công ty thực phẩm Vĩnh Khang đã sẵn sàng “làm tổn thương người khác bằng chính giá trị của mình” và áp dụng phương thức cực đoan nhất để tấn công Thần Thoại.

Lợi nhuận khổng lồ sẽ kéo theo sự cạnh tranh. Cạnh tranh luôn tàn khốc, hoặc ngươi chết hoặc ta sống.

Vĩnh Khang phớt lờ lợi nhuận, thậm chí bán lỗ, kết quả Thạch Chí Kiên tồn đọng một lượng lớn mì ăn liền và đồ uống không bán được.

Việc thành lập quán lẩu Hải Lý Lao là biện pháp cuối cùng của Thạch Chí Kiên để chuẩn bị cho cuộc chiến này. Hắn hình thành một hệ thống lưu thông nội bộ như vậy để mở rộng nhu cầu trong nước.

Ai đã từng ăn lẩu thì biết rằng dù có món lẩu nào đi kèm thì cũng sẽ luôn có một thứ, và đó chính là mì ăn liền!

Nó còn là món ăn ưa thích của tất cả trẻ em, nhiều khi người lớn dẫn trẻ đi ăn lẩu, trẻ không ăn nhiều hải sản mà lại ăn mì gói đến no bụng.

Ngoài ra, không thể ăn lẩu mà không có đồ uống, đặc biệt là những món có tác dụng thanh nhiệt, giải nóng rất được ưa chuộng.

Kinh doanh lẩu vừa có thể kiếm được tiền vừa có thể bán mì ăn liền và đồ uống.

Cớ sao mà không làm?

Hết chương 359.
Bình Luận (0)
Comment