Lợi Triệu Thiên là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn. Hắn không dám đắc tội đối phương, chỉ có thể cố gắng kềm nén sự lo lắng trong lòng nhìn Lợi Triệu Thiên.
Lợi Triệu Thiên hút một hơi thuốc rồi phun ra một ngụm khói, đôi mắt dài nhỏ nhìn gương mặt tràn đầy lo lắng của Đới Phượng Niên: “Được làm vua thua làm giặc. Bây giờ ngươi đã bị bại bởi Thạch Chí Kiên, tìm ta thì có lợi ích gì?”
“Ta biết ta thua nhưng tráng sĩ có thể chặt tay, cắt Vĩnh Khang cho hắn. Ta chỉ xin Lợi tiên sinh giúp ta bảo vệ bốn xí nghiệp lớn mà thôi.”
“Bảo vệ bất động sản, xây dựng, chứng khoán còn có khách sạn của ngươi à?”
Đới Phượng Niên gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần giữ vững được những thứ này, ta có thể Đông Sơn tái khởi.”
“Ý của ngươi là bảo ta bỏ tiền ra ủng hộ ngươi, đối nghịch với hai con hổ ăn thịt người không nhả xương là Thiệu Nghị Phu và Khâu Đức Vượng?”
“Hiện tại, trong toàn bộ Hồng Kông cũng chỉ có ngươi mới có thể đấu lại được hai người bọn hắn.” Đới Phượng Niên như sắp khóc đến nơi.
Lợi Triệu Thiên mỉm cười, miệng ngậm điếu xì gà đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Đới Phượng Niên, đưa tay vỗ vai của hắn: “Ngươi nói cái gì thế? Có phải ngươi hồ đồ rồi hay không?”
“Lợi tiên sinh, ngươi đang nói cái gì vậy?”
“Ta đang nói tiếng Quảng Đông, ngươi nghe không hiểu sao?” Lợi Triệu Thiên nhìn thẳng Đới Phượng Niên: “Thiệu Nghị Phu và Khâu Đức Vượng là người như thế nào, ngươi rõ ràng nhất. Tài sản của hai người bọn hắn cộng lại không có chục tỷ cũng có vài tỷ. Ngươi bảo ta giúp ngươi đấu bọn hắn, có phải đầu óc của ngươi bị nhúng nước rồi không?”
“Không phải, Lợi tiên sinh, ngươi vẫn luôn chiếu cố ta. Ta gia nhập được hiệp hội thực phẩm Trung Quốc cũng là nhờ ngươi giúp đỡ. Nhưng ta cũng giúp ngươi làm việc, còn giúp rất nhiều. Lần trước, số thực phẩm hết hạn của Lợi thị cũng là ta giúp ngươi xử lý. Chẳng lẽ ngươi quên rồi sao?”
“Sao, ngươi muốn mang cái này ra uy hiếp ta?” Lợi Triệu Thiên miệng ngậm xì gà hung hăng nhìn chằm chằm Đới Phượng Niên.
Đới Phượng Niên quỳ bịch xuống đất: “Ta không dám, ta chỉ cần ngươi nể mặt những gì ta đã làm cho ngươi mà cứu ta một lần.”
“Cứu ngươi?” Lợi Triệu Thiên nhìn Đới Phượng Niên quỳ gối: “Đưa tay của ngươi ra.”
Đới Phượng Niên đưa tay ra, gương mặt chờ mong nhìn Lợi Triệu Thiên.
Lợi Triệu Thiên gõ tàn thuốc vào trong lòng bàn tay của hắn: “Nhớ kỹ, ngươi là người lớn. Làm sai phải có dũng khí gánh chịu.”
Mặt Đới Phượng Niên xám như tro.
“Tối nay ngươi có muốn đến tham gia bữa tiệc tất niên do nhà máy sản xuất hoa nhựa của ta tổ chức không?”
Thạch Ngọc Phượng nhanh chóng mặc đồ, nhìn mình trong gương. Nàng mặc chiếc sườn xám đẹp nhất, mái tóc cũng búi lên, dùng một cây trâm cắm đằng sau.
Chai nước hoa Pháp mà nàng thích nhất đã dùng hết, đành phải dùng loại nước thơm bình dân. Nước hoa quá đắt. Mặc dù bây giờ nàng đã có tiền, nội tiền thuê nhà một tháng cũng kiếm được một nghìn đô la Hồng Kông, nhưng nàng vẫn không nỡ mua.
Tiết kiệm đã thành thói quen khó bỏ, ngược lại còn chuyển sang keo kiệt. Thạch Ngọc Phượng chính là loại người này.
Sau cái lần quyên tặng ba chục nghìn ra ngoài, trong đầu của nàng bây giờ tất cả chỉ là tiền. Làm thế nào kiếm tiền, làm thế nào tiết kiệm tiền, và làm thế nào tiêu tiền.
“Ta không đi thì Bảo Nhi không thể đi. Cho nên ta đành phải lái xe chở các ngươi đến đó thôi.” Thạch Chí Kiên cũng không ăn mặc quá cầu kỳ. Nếu chỉ là tiệc công ty, đến đó cũng chỉ vui chơi giải trí, hắn cần chi phải ăn mặc cho nghiêm túc. Vì thế, hắn chỉ mặc bộ quần áo cao bồi rất bình thường.
Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy, lập tức nói: “Tại sao ngươi ăn mặc không chỉn chu một chút? Ngươi mặc áo vest trắng, quần đen cũng tốt mà.”
“Nếu chẳng may dơ thì sao, ngươi giặt?”
Thạch Chí Kiên nói đùa. Mặc vest trắng chỉ trong những trường hợp trang trọng. Hắn không vì một bữa tiệc của một nhà máy sản xuất hoa nhựa mà phạm sai lầm. Mặc quần áo bình thường vẫn dễ chịu hơn.
“Nói cũng đúng, quần áo của ngươi rất đắt, nếu làm bẩn thì phải làm sao đây?” Mạch suy nghĩ của Thạch Ngọc Phượng khác với người bình thường. Nàng lập tức nghĩ đến phương diện này.
Hai người chuẩn bị xong mọi thứ rồi lên đường.
Tối nay Bảo Nhi mặc một bộ quần áo rất đẹp, là áo len cổ cao mà Thạch Ngọc Phượng đặc biệt mua cho cô bé, màu vàng hơi đỏ, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi càng thêm hồng hào.
Bảo Nhi ngồi xổm xuống, cầm trong tay màn thầu đã bóp nát chào tạm biệt con chó đen nhỏ: “Tiểu Hắc, ngươi đừng khóc, chúng ta về nhanh thôi mà. Lần này ta đi chơi không dẫn ngươi theo được. Ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời. Nào, ta cho ngươi ăn màn thầu nhé.”
Tiểu Hắc kêu gâu gâu hai tiếng, sau đó cúi đầu ăn màn thầu mà Bảo Nhi đã bóp nát.
Thạch Ngọc Phượng nói: “Đừng cho nó ăn nhiều như vậy. Chó ăn no rồi sẽ chỉ ngủ mà không chịu làm việc.”
Bảo Nhi không quan tâm, đút hết màn thầu cho Tiểu Hắc. Lúc này, cô bé dùng tay xoa đầu Tiểu Hắc, nói: “Ngươi nhất định phải nghe lời, ở nhà canh cửa, thấy người xấu thì sủa thật to, biết không?”
Tiểu Hắc ngẩng đầu, đôi mắt đen lúng liếng, lại gâu gâu hai tiếng với Bảo Nhi.
Bảo Nhi quay lại nói với Thạch Ngọc Phượng: “Nó nói biết rồi.”