“Không thể nào?”
Đới Phượng Niên đứng phắt dậy, khó tin nhìn Đới Phượng Ny.
“Thiệu thị và ngân hàng Viễn Đông bỏ vốn thu mua bốn xí nghiệp lớn của tập đoàn Đới thị chúng ta.”
Đới Phượng Niên đứng hình trước tin tức này.
Đới Phượng Ny vô cùng lo lắng. Trên thực tế, khi nàng nghe được tin tức đó, nàng thật sự không dám tin. Chờ sau khi chứng thực tình huống, nàng mới dám chạy đến thông báo cho Đới Phượng Niên.
Sắc mặt Đới Phượng Niên tái nhợt, không hề có chút máu nào, cơ thể lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.
“Đại ca, ngươi không sao chứ? Đại ca!” Đới Phượng Ny vội vàng tiến lên đỡ Đới Phượng Niên.
Hai tay Đới Phượng Niên chống lên bàn, ánh mắt lộ ra sự đau khổ: “Chúng ta bị lừa rồi.”
“Cái gì?” Đới Phượng Ny không hiểu.
“Ngay từ ban đầu, Thạch Chí Kiên đã diễn trò. Cái gì là làm phim, cái gì là mở công ty điện ảnh, cố tình làm cho nguồn vốn của mình bị đứt. Mục đích của hắn là dụ chúng ta mắc câu.”
“Đại ca, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy? Ta nghe không rõ.”
“Ngươi vẫn còn không rõ sao?” Đới Phượng Niên cười khổ nhìn em gái: “Từ đầu đến cuối, chúng ta đều bị họ Thạch tính toán. Tuy nhiên, cái mà hắn tính toán là công ty Vĩnh Khang của chúng ta, còn Thiệu thị và Viễn Đông tính toán là bốn xí nghiệp lớn của chúng ta.”
“Ngươi nói là… Thạch Chí Kiên cố tình lộ ra sơ hở để tập đoàn Đới thị của chúng ta mặc câu, rồi mới liên thủ với Thiệu thị và ngân hàng Viễn Đông chia cắt Đới thị của chúng ta?”
Đới Phượng Ny không thể tin được.
Đới Phượng Niên gật đầu: “Chúng ta đều cho rằng Thiệu Nghị Phu sẽ ác đấu sinh tử với Thạch Chí Kiên, ngân hàng Viễn Đông vì nuốt Thần Thoại mà bán đứng Thạch Chí Kiên. Không ngờ rằng, từ đầu đến cuối, chúng ta mới là mục tiêu của bọn hắn.”
Tâm trạng của Đới Phượng Ny lúc này không thể dùng từ chấn kinh để hình dung, mà là sợ hãi, sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Thạch Chí Kiên lợi hại như vậy sao?”
“Hắn không phải lợi hại mà là độc ác, xảo trá.” Đới Phượng Niên cảm thấy tim mình đau nhói, không khỏi ôm ngực.
“Không, ta không có thua. Ta phải tìm người giúp đỡ mới được.”
“Tìm ai?”
“Lợi Triệu Thiên.”
…
Thương trường cũng giống như chiến trường, không có nhân nghĩa nào có thể nói.
Bên thắng vĩnh viễn đúng, bên thua mãi mãi sai.
Sách lược bán lỗ vốn của Vĩnh Khang ngay từ lúc bắt đầu đã rơi vào cái bẫy mà Thạch Chí Kiên bố trí xong.
Đả thương người khác, cuối cùng người tổn thương nhiều nhất là chính mình.
Hiện tại, Vĩnh Khang thắng lại thì cũng đã muộn. Số tiền thâm hụt đủ để kéo đổ tập đoàn Đới thị.
Trái lại, bên phía Thạch Chí Kiên vẫn sản xuất như cũ, mang tất cả mì tôm, nước ngọt sản xuất được tiến hành tiêu thụ ở các quán lẩu, đồng thời tiêu thụ còn nhiều hơn trước.
Một trăm quán lẩu, mỗi quán lẩu phục vụ ngày đêm gần ngàn thực khách. Mỗi vị khách ăn một gói mì, uống một chai nước ngọt, không khác nào toàn bộ Hồng Kông tiêu thụ một nghìn gói mì tôm và một nghìn chai nước ngọt mỗi ngày.
Thạch Chí Kiên lo gì sản phẩm không bán được.
Hiện tại, cuộc chiến giữa Thạch Chí Kiên và Đới Phượng Niên đã kết thúc. Đới Phượng Niên thua đến rối tinh rối mù.
Đới Phượng Niên đối mặt không phải là con sói con Thạch Chí Kiên mà là hai con hổ Thiệu Nghị Phu và Khâu Đức Vượng.
Tập đoàn Đới thị không muốn bị chia cắt và chiếm đoạt, biện pháp duy nhất là tìm sự giúp đỡ bên ngoài, một nguồn tài chính cường đại ủng hộ.
Lợi Triệu Thiên là lựa chọn duy nhất của Đới Phượng Niên.
…
Tập đoàn Lợi thị.
Lợi Triệu Thiên thở dài, dựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bầu trời đã nổi lên những bông tuyết, trong lòng chợt nhớ đến cuộc nói chuyện với Thạch Chí Kiên hôm qua. Thạch Chí Kiên nói với hắn khí hậu Hồng Kông rất đặc biệt, khó có lúc nhìn thấy được tuyết rơi.
“Đúng là đặc biệt thật. Hồng Kông vốn không phải là nơi có tuyết rơi. Hồng Kông mà có tuyết rơi, xem ra có người muốn nhảy lầu.”
“Thạch Chí Kiên đúng là sắc bén.”
Lợi Triệu Thiên xem như thật sự nhìn thấy khả năng của Thạch Chí Kiên, không khỏi than thầm.
Cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa.
Lợi Triệu Thiên xoay người dựa lưng vào ghế ông chủ, lấy lại tinh thần, nói ra bên ngoài: “Mời vào.”
Nữ thư ký tiến vào, nói: “Lợi tiên sinh, Đới Phượng Niên của tập đoàn Đới thị muốn gặp ngươi.”
Lợi Triệu Thiên không lên tiếng.
Nữ thư ký nói tiếp: “Nếu ngươi không muốn gặp, ta có thể nói hắn rời đi.”
Lợi Triệu Thiên chống hai tay lên bàn: “Bảo hắn vào đây đi.”
Nữ thư ký vừa ra ngoài, Đới Phượng Niên đã lo lắng bước vào: “Lợi tiên sinh, ngươi nhất định phải cứu ta.”
Gương mặt Đới Phượng Niên tái nhợt, tinh thần suy sụp, vừa nhìn thấy Lợi Triệu Thiên đã lên tiếng cầu cứu.
Lợi Triệu Thiên chỉ vào ghế sofa, bảo hắn ngồi xuống: “Café hay là trà?”
“Ta không uống nổi, công ty của ta sắp phá sản rồi.”
Lợi Triệu Thiên im lặng, bảo nữ thư ký đi chuẩn bị hai tách café. Hắn cầm điếu xì gà trên bàn, chậm rãi cắt đứt đầu thuốc rồi đốt lửa.
Đới Phượng Niên sắp điên rồi. Hắn nhìn động tác ung dung của Lợi Triệu Thiên, hận không thể tiến lên nắm lấy cổ áo đối phương hỏi có giúp hắn hay không.
Nhưng hắn không dám.