Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 397 - Chương 397. Tử Chiến Đến Cùng

Chương 397. Tử chiến đến cùng
Chương 397. Tử chiến đến cùng

Sáng ba mươi tết.

Rất nhiều nhà máy đã chuẩn bị đóng cửa ăn Tết, còn có một số nhà máy kiên trì đến ba giờ chiều mới đóng cửa.

Thạch Chí Kiên ngồi trên giường, nhìn thấy con chó đen nhỏ đang ngồi xổm mở to mắt nhìn hắn.

Thấy Thạch Chí Kiên nhìn nó, con chó đen nhỏ lập tức sủa gâu gâu hai tiếng.

Tiếng Bảo Nhi vang lên: “Tiểu Hắc, có phải cậu út của ta tỉnh rồi không?”

Con chó đen nhỏ phóng ra ngoài, rất nhanh đã đi theo Bảo Nhi trở về.

Bảo Nhi xoa đầu con chó đen: “Ngươi đúng là thông minh. Cậu út của ta ngủ nướng, ngủ đến bây giờ mới tỉnh.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, hắn rời giường, vừa mặc quần áo vừa nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Chờ ta thức dậy sao?”

“Mẹ nói tối nay mẹ sẽ tham dự một buổi họp mặt giao lưu ở xưởng sản xuất hoa nhựa, hỏi ngươi có đi không?”

“Ý gì đây?” Đầu óc Thạch Chí Kiên chuyển động: “Ngươi muốn đi nhưng mẹ không cho đi, cho nên ngươi mới xin ta đấy à?”

Bảo Nhi gật đầu rồi lại lắc đầu. Cô bé bước lên ôm lấy đùi của Thạch Chí Kiên: “Cậu út, mẹ nói ngươi không đi, ta sẽ phải ở nhà chơi với ngươi. Nếu ngươi đi, ta cũng có thể đi.”

Vậy ngươi có muốn đi hay không?” Thạch Chí Kiên xoa đầu của cô bé, hỏi.

Bảo Nhi mỉm cười nói: “Ta nghe nói ở đó có rất nhiều món ăn ngon, có táo, có sữa, có kẹo… Cậu út, ngươi có thích ăn kẹo hay không?”

“Con mèo ham ăn ngươi đấy, mình thích thì cứ việc nói thẳng, còn hỏi ta. Ta không thích ăn kẹo, có sao không?”

“Không thích ăn kẹo cũng không sao, nghe nói ở đó còn có bánh gato nữa. Bánh gato vừa mềm vừa ngọt, cậu út nhất định rất thích.”

“Sao bây giờ, ta cũng không thích ăn bánh gato.”

“Vậy thì ăn socola.” Bảo Nhi cố gắng lần cuối: “Socola ăn ngon lắm, Tiểu Bàn và Tiểu Hổ của lớp chúng ta đều rất thích ăn. Bọn hắn là nam sinh, ngươi cũng là nam nhân, ngươi nhất định rất thích.”

Nhìn gương mặt tội nghiệp của Bảo Nhi, Thạch Chí Kiên biết mình không thể tiếp tục đùa cô bé được nữa. Nếu còn đùa nữa, cô bé sẽ khóc nhè.

“Vậy được rồi, có socola thì ta sẽ đi.”

“Tốt quá.” Bảo Nhi thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Nhưng chúng ta cũng phải nói cho rõ ràng, ngươi ăn ít bánh gato, socola gì đó lại. Nếu không, răng của ngươi sẽ bị sâu, còn biến thành một cô bé béo phì.”

“Vâng, ta sẽ nghe lời cậu út.”

“Không được, phải ngoéo tay.”

“Được, chúng ta ngoéo tay.”

“Ngoéo tay một trăm năm không được phép thay đổi.”

Thạch Chí Kiên ăn sáng xong, hắn chạy đến nhà máy Nguyên Lãng trước. Đội xe của Đại Thanh Hùng đang kéo đến nhà máy toàn bộ để chở hàng đi.

Mì tôm Vĩnh Khang tiếp tục bán lỗ, Thạch Chí Kiên chẳng muốn cứng đối cứng với đối phương. Cho nên hắn đã bảo Đại Thanh Hùng chở toàn bộ mì tôm đến Hải Lý Lao, còn có một trăm đại lí, bán chúng như món ăn phụ đi kèm với lẩu.

Mặc dù hầu hết người Hồng Kông trong thời đại này đều đến từ miền Nam, nhưng nhiều người cũng đến từ Thượng Hải, Sơn Đông và những nơi khác.

Người miền Nam ăn cơm, người miền Bắc ăn mì, mì ăn liền được chế biến đặc biệt dành cho những người này.

Ngoài ra, Thạch Chí Kiên còn nhớ rất rõ ở kiếp trước, nhiều nhà hàng lẩu về cơ bản đã chuẩn bị sẵn mì ăn liền cho khách hàng của mình.

Ném mì ăn liền vào nồi nước nóng, hương vị sẽ vô cùng tuyệt vời.

Đương nhiên, Thạch Chí Kiên cũng đã chuẩn bị phương pháp kéo mì rất nghệ thuật cho các đại lí của mình, chính là kéo dài sợi mì rồi vung qua vung lại.

Tóm lại, điều mà khách muốn là sự theo đuổi của Thạch Chí Kiên.

Làm xong, Thạch Chí Kiên chạy đến nhà máy nước ngọt ở vịnh Thổ Qua.

Cũng giống như nhà máy Nguyên Lãng, Thạch Chí Kiên bảo Lại lão đại phụ trách nhà máy nước ngọt kéo toàn bộ thức uống sản xuất được đến Hải Lý Lao, còn có một trăm đại lí để tiến hành tiêu thụ.

Đối với trà thảo dược Bảo Chi Lâm, Thạch Chí Kiên vì muốn mở rộng, cho nên hắn đã sử dụng phương thức “miễn phí uống thử”.

Đương nhiên, chỉ miễn phí khi ăn lẩu ở Hải Lý Lao mà thôi.

Đới Phượng Niên không phải nói lẩu của Thạch Chí Kiên rất dễ nóng hay sao, vậy thì uống mấy chai Bảo Chi Lâm để xua tan cái nóng đi.

Giải quyết xong mọi thứ thì đã đến giữa trưa, Thạch Chí Kiên nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Ngày mai là ngày mùng một tết Nguyên Đán, sợ rằng Đới Phượng Niên sẽ không chống đỡ nổi.”

….

Mãi cho đến buổi chiều, khi đợt mì ăn liền và thức uống đầu tiên của Thạch Chí Kiên tiến vào Hải Lý Lao, bắt đầu mượn gió Đông đại sát tứ phương, Đới Phượng Niên mới phản ứng được. Cho đến nay, hắn chỉ cho rằng Thạch Chí Kiên mở nhà hàng lẩu là để xoay tiền, hắn chưa từng nghĩ đến những nhà hàng lẩu đó lại là một thị trường tiêu thụ khổng lồ vô hình.

Nói cách khác, mặc kệ Vĩnh Khang bán lỗ nước ngọt và mì tôm của mình như thế nào, công ty Thần Thoại của Thạch Chí Kiên vẫn sừng sững không ngã.

“Ta thua rồi.” Lần đầu tiên Đới Phượng Niên sinh ra suy nghĩ như vậy. Hắn vội vàng ra lệnh ngăn cản sách lược bán lỗ thực phẩm Vĩnh Khang.

Lúc này, chỉ cần Vĩnh Khang bọn hắn bán thêm một gói mì tôm, một chai nước ngọt, bọn hắn sẽ phải bù lỗ một phân tiền.

Trong lúc Đới Phượng Niên đang truyền mệnh lệnh xuống, chỉ thấy em gái Đới Phượng Ny lo lắng xông vào, hét lớn: “Không xong, đại ca, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Hết chương 397.
Bình Luận (0)
Comment