Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 396 - Chương 396. Không Biết Điều

Chương 396. Không biết điều
Chương 396. Không biết điều

“Xem ra Thạch tiên sinh không nhìn trúng hiệp hội của chúng ta rồi.” Giọng điệu của Lợi Triệu Thiên vô cùng lạnh lùng: “Ta thích xem kịch Quảng Đông, trong đó có một đoạn như thế này. Ta dìu ngươi đến Kim Loan điện, ngươi lại cho rằng ta si tâm vọng tưởng, rảnh đến điên rồ.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Có vẻ như Thạch tiên sinh cũng cho rằng ta si tâm vọng tưởng, là người điên cuồng.”

Thạch Chí Kiên nhấp một ngụm trà rồi đặt tách trà xuống: “Lợi tiên sinh thật biết nói đùa, ta nào dám nghĩ như vậy. Ngược lại ta quá bé nhỏ, chẳng là gì cả. Cảm ơn trà Ô Long của ngươi, ta còn có việc cần làm. Ta xin phép đi trước.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên đứng dậy, lịch sự khom người với Lợi Triệu Thiên, sau đó hắn chỉ vào áo khoác treo trên kệ với nữ nhân viên phục vụ.

Nữ nhân viên phục vụ vội vàng lấy quần áo xuống, giúp Thạch Chí Kiên mặc vào.

Thạch Chí Kiên một lần nữa gật đầu với Lợi Triệu Thiên đang ngồi, sau đó quay người rời khỏi phòng.

Lợi Triệu Thiên ngồi trong phòng, sắc mặt âm trầm.

Nữ nhân viên phục vụ cảm nhận được áp lực khó nói nên lời, không dám lên tiếng.

“Đây không phải một con chó dại, mà là một con sói. Một con sói không quen nuôi nhốt.” Lợi Triệu Thiên lẩm bẩm một mình.

“Thế chúng ta có nên tiếp tục nuôi con chó Đới Phượng Niên hay không?” Một giọng nói từ phòng bên cạnh truyền sang.

Lập tức, Lý Thế Luân từ phòng bên cạnh bước sang, ngồi xuống đối diện với Lợi Triệu Thiên: “Ít nhất con chó này còn có nhận thức. Chúng ta có nên giúp hắn xử lý huyết thư và an toàn thực phẩm hay không?”

Ánh mắt Lợi Triệu Thiên nheo lại: “Nếu hôm nay không gặp Thạch Chí Kiên, có lẽ ta sẽ giống như ngươi, cho rằng chỉ cần chúng ta ra tay là có thể giúp Đới Phượng Niên vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng vừa rồi ta đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái.”

“Cảm giác gì?”

“Đới Phượng Niên, xong rồi.”

“Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ hai người chúng ta liên thủ còn không cứu được hắn?”

Lợi Triệu Thiên lắc đầu: “Nếu chúng ta ra tay, sợ cũng sẽ bị kéo xuống nước chung.”

Ánh mắt Lợi Triệu Thiên trở nên tàn nhẫn: “Thạch Chí Kiên đáng sợ như vậy sao?”

Lợi Triệu Thiên không trả lời, chỉ đùa bỡn tách trà trong tay: “Trà là trà ngon, nhưng khách lại là ác khách.”

Đới Phượng Niên có thâm niên trong ngành kinh doanh thực phẩm của Hồng Kông, mạng lưới quan hệ rất rộng.

Giống như nhiều người suy đoán, tập đoàn Đới thị đã tổ chức một buổi họp báo lớn, mời các cơ quan truyền thông lớn của Hồng Kông đến làm rõ mọi việc.

Nội dung rất chắc chắn. Công ty thực phẩm Vĩnh Khang không hề có công nhân nào là chồng của Trịnh Tú Văn cả. Con của nàng không bị bệnh ung thư vì thực phẩm của Vĩnh Khang.

Mặc kệ huyết thư dán bên ngoài hay là bài xã luận trên Minh Báo, tất cả đều là giả.

Liên quan đến nhiều tin đồn bên ngoài làm suy yếu uy tín của công ty thực phẩm Vĩnh Khang, công ty Vĩnh Khang dưới quyền của tập đoàn Đới thị sẽ thực hiện các biện pháp pháp lý để buộc những kẻ tung tin đồn phải trả giá.

Cùng lúc đó, Thạch Chí Kiên cũng đã gửi thư đến cục an toàn vệ sinh thực phẩm Hồng Kông.

Đúng như hắn đã đoán, những người của cục an toàn vệ sinh thực phẩm muốn ăn một cái tết no đủ, đồng thời qua năm vẫn còn no, phong thư này của Thạch Chí Kiên không thể nghi ngờ chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Xế chiều hôm đó, người của cục an toàn vệ sinh thực phẩm đã lái xe đến công ty thực phẩm Vĩnh Khang để tiến hành kiểm tra chất lượng thực phẩm của bọn hắn.

Đới Phượng Niên cắn răng để Đới Phượng Ny phối hợp quá trình với những người này, tính toán đưa bao nhiêu tiền mới phù hợp.

Đối với Đới Phượng Niên mà nói, lúc này cuộc chiến giữa hắn và Thạch Chí Kiên đã tiến vào giai đoạn gay cấn. Ngươi không chết thì ta chết.

Để phản kích Thạch Chí Kiên, Đới Phượng Niên đặc biệt tấn công nhà hàng lẩu Hải Lý Lao mà Thạch Chí Kiên mới khai trương, lý do là ăn lẩu rất dễ nổi nóng.

Đới Phượng Niên muốn dựa vào một chiêu này cắt đứt nguồn cung ứng tài chính cho Thạch Chí Kiên để tranh thủ thời gian so đấu với hắn, xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.

Không ngờ, khi Đới Phượng Niên vừa thả ra tin tức ăn lẩu rất dễ nổi nóng, bên Thạch Chí Kiên đã đưa ra một loại thức uống mới, trà thảo dược Bảo Chi Lâm.

Trà thảo dược Bảo Chi Lâm có quảng cáo là: “Nóng trong người, hãy uống Bảo Chi Lâm”.

“Đủ hung ác.” Đới Phượng Niên không thể không bội phục Thạch Chí Kiên, gần như mỗi sách lược đều ép hắn một đầu.

Hiện tại đã không còn đường lui. Đới Phượng Niên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phân bổ nguồn vốn từ bốn ngành trụ cột của tập đoàn Đới thị là khách sạn Đới thị, xây dựng Đới thị, chứng khoán Đới thị và bất động sản Đới thị để ủng hộ Vĩnh Khang.

Vĩnh Khang vẫn tiếp tục bán lỗ.

Hắn muốn giết chết Thạch Chí Kiên, tử chiến đến cùng.

Hết chương 396.
Bình Luận (0)
Comment