“Thật ra, chúng ta đã từng gặp mặt qua, là trong bữa tiệc ăn mừng của Thiệu thị.” Lợi Triệu Thiên mỉm cười nói: “Chỉ là khi đó ta bận quá nên không có cơ hội nói chuyện với ngươi.”
“Ồ, Lợi tiên sinh đã nhớ ra ta rồi sao? Lúc đó, ta từ xa nhìn thấy ngươi, còn kinh ngạc không biết đây là ông trùm nào của Hương Giang nữa.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn bưng tách trà lên nhấp một ngụm, khen một câu: “Trà thảo dược Ô Long hàng đầu? Đúng là trà ngon!”
“Thạch tiên sinh cũng biết về trà sao?”
“Một chút xíu thôi.”
“Vậy ngươi là người đồng đạo rồi.” Lợi Triệu Thiên mỉm cười: “Ngươi hẳn cũng có nghe nói về hiệp hội doanh nghiệp Trung Quốc của chúng ta trực thuộc liên đoàn doanh nghiệp Trung Quốc. Nếu ngươi không có tài sản hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu, ngươi sẽ không có tư cách gia nhập. Thế nào, Thạch tiên sinh có hứng thú hay không?” Lợi Triệu Thiên bưng tách trà lên, chuyển động miệng tách, nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Hứng thú thì ta có nhưng tài sản thì ta chưa đủ tư cách.”
“Điều này không thành vấn đề. Có ta đề cử, ngươi chỉ tốn vài phút là có thể gia nhập.”
“Gia nhập thì có chỗ lợi gì hay không? Xin bỏ quá cho. Lợi tiên sinh, ngươi cũng biết ta xuất thân nghèo khó, thích tính toán chi li, không có lợi ta tuyệt đối không làm.”
“Ha ha ha, ta thích tính cách này của ngươi.” Lợi Triệu Thiên mỉm cười: “Chỉ cần ngươi trở thành thành viên của hiệp hội doanh nghiệp Trung Quốc, ngươi có thể hưởng thụ rất nhiều đãi ngộ đặc biệt, ví dụ như miễn giảm thuế, còn có thể được trao đổi thông tin. Kinh doanh, tất cả những gì ngươi cần là thông tin. Cuối cùng là chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Không cần phải nói, chỉ riêng tập đoàn Lợi thị của chúng ta đã phát phúc lợi tết cho hàng chục nghìn nhân viên một năm. Mì tôm, nước uống đều nhập với số lượng lớn. Làm sao, Thạch tiên sinh có hứng thú hay không?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: “Quả thật sắc bén.”
Lợi Triệu Thiên đắc ý nói: “Người thông minh nên biết lựa chọn như thế nào.”
“Đáng tiếc, ta không phải người thông minh. Ta là người ngu xuất thân từ Thạch Giáp Vĩ.”
“Ý của ngươi là gì?” Sắc mặt của Lợi Triệu Thiên hơi thay đổi một chút.
“Người cha đã chết của ta đã dạy ta một câu, cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay. Nhận được bao nhiêu, ngươi cũng phải trả lại bấy nhiêu.”
Thạch Chí Kiên nhìn thẳng Lợi Triệu Thiên: “Ta cho rằng nhận được chỗ lợi từ ngươi thì không thể không làm việc cho ngươi. Đáng tiếc, tính khí của ta thất thường, không thích nghe theo sự chỉ đạo của người khác.”
Lợi Triệu Thiên nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên, chậm rãi thưởng thức tách trà trong tay: “Thú vị, có tính cách, ta thích.”
Dừng một chút, hắn đặt tách trà xuống, nói với Thạch Chí Kiên: “Như vậy Thạch tiên sinh muốn liều một phen, dựa vào thực lực của mình gia nhập hiệp hội doanh nghiệp Trung Quốc chúng ta sao?”
“Gia nhập hay không đối với ta đều không quan trọng.”
Câu nói này của Thạch Chí Kiên khiến Lợi Triệu Thiên không khỏi mở to mắt nhìn. Cho đến nay, nhiều người tranh nhau đến rách da đầu cũng muốn gia nhập hiệp hội, nhưng lại bị Thạch Chí Kiên xem thường.
Trên thực tế, do sự đàn áp của thực dân Anh ở Hồng Kông trong thời kỳ này, nhiều người Trung Quốc đã tự nguyện thành lập nhiều tổ chức xã hội và hiệp hội doanh nghiệp để chống lại sự độc đoán của người Anh.
Tuy nhiên, với sự xâm nhập và kiểm soát của tư bản, các hiệp hội này đã bắt đầu thay đổi. Bọn hắn không còn tìm kiếm phúc lợi cho người Trung Quốc nữa mà chuyển sang trục lợi, thậm chí có nơi còn làm hại người dân.
Trong đó nổi tiếng nhất là bốn băng đảng lớn Hồng Kông là Hòa Ký, Thập Tứ K, Triều Châu Bang, còn có Tân Ký.
Những băng đảng này ban đầu được thành lập bởi những người nghèo để bảo vệ lợi ích của mình, nhưng sau đó bọn hắn bắt đầu kinh doanh thuốc phiện, mại dâm, gây hại cho người dân.
Các hiệp hội do doanh nhân thành lập cũng sa sút trong quá trình phát triển, nhưng sự sa sút khá bí mật. Suy cho cùng khi làm kinh doanh ai cũng chú ý đến vấn đề mặt mũi, còn có danh dự. Làm chuyện xấu cũng không thể làm trắng trợn. Cho nên, ngay từ đầu chỉ có một số hiệp hội nhỏ bí mật cấu kết với người Anh để nhập khẩu một số thực phẩm, quần áo, thậm chí một số loại thuốc kém chất lượng bán cho người dân.
Đặc biệt vào những năm 1950, nhiều loại thuốc chống viêm, giảm đau và một số loại thuốc thông dụng để điều trị cảm lạnh và sốt được các đại diện y tế tại Hồng Kông nhập khẩu từ AstraZeneca, công ty dược phẩm lớn nhất ở Anh đã hết hạn sử dụng và bị hư hỏng, giao cho các thương nhân người Hoa ở đây chế biến rồi bán cho người dân địa phương để kiếm lời.
Đối với Thạch Chí Kiên mà nói, các hiệp hội doanh nghiệp Trung Quốc trong thời kỳ này có tính chất hỗn tạp, đặc biệt là trong lĩnh vực quản lý kinh doanh thực phẩm và dược phẩm.
Chỉ tính riêng năm ngoái đã xảy ra ba vụ tai nạn thực phẩm, cuối cùng bị hiệp hội thực phẩm do Lợi Triệu Thiên quản lý nửa đường ngăn lại. Không có bài báo nào đăng, cho nên không có mấy ai biết.