Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 394 - Chương 394. Chuyển Sang Nuôi Một Con Chó Khác

Chương 394. Chuyển sang nuôi một con chó khác
Chương 394. Chuyển sang nuôi một con chó khác

“Kiên ca, nhìn ngươi có vẻ không được vui cho lắm.”

“Lần này Vĩnh Khang lỗ vốn nhưng rất nhanh có thể xoay người. Những chiêu thức này hoàn toàn không giết được hắn.” Thạch Chí Kiên nói: “Đới Phượng Niên kinh doanh trong giới nhiều năm như vậy, nội tình thâm hậu, đồng thời hắn còn quen biết rất nhiều người của truyền thông. Chỉ cần giải thích mọi thứ, hắn sẽ dễ dàng thoát thân.”

“Thế chúng ta phải làm sao?”

“Làm sao? Hiện tại ta chuẩn bị thêm chút lửa, viết thư cho cục an toàn thực phẩm, để người bên đó điều tra Vĩnh Khang một chút.”

“Bọn hắn sẽ làm gì?”

“Qua tết, tất cả mọi người đều thiếu tiền, bọn hắn vừa lúc có thể thừa cơ kiếm bộn, chỉ là Vĩnh Khang phải nhỏ máu hơi nhiều.”

Ánh mắt Thạch Chí Kiên trở nên sắc bén: “Chúng ta thừa dịp Vĩnh Khang đang tổn thất mà một chiêu giết sạch.”

“Chúng ta giết sạch bọn hắn như thế nào?”

“Lấy đạo của người trả cho người.”

“Ơ, sao nghe quen thế nhỉ?”

“Trong Thiên Long Bát Bộ? Mộ Dung thế gia? Kiên ca, chẳng lẽ ngươi xuất thân từ nhà Mộ Dung?”

Thạch Chí Kiên im lặng, cảm thấy bó tay trước những kẻ không phân biệt được giữa tiểu thuyết võ hiệp và thế giới hiện thực.

Khu nhà cao cấp tư nhân Hồng Kông.

“Lợi tiên sinh, lần này có vẻ ngươi nhìn lầm rồi. Thạch Chí Kiên chẳng những không bị ngã ngựa mà còn ngược gió lật bàn.”

Người đứng đầu gia tộc Lý Cẩm Ký Lý Thế Huân ngồi trên ghế salon, nhàn nhã lắc lư ly rượu vang đỏ, nói với hội trưởng hiệp hội thực phẩm Trung Quốc Hồng Kông Lợi Triệu Thiên.

Lợi Triệu Thiên có chút khó chịu uống cạn ly rượu, sau đó hắn dùng khăn lau bờ môi giống như dính máu: “Tên tiểu tử Thạch Chí Kiên quả thật đủ hung ác, là một nhân tài. Đới Phượng Niên tốt xấu gì cũng là một nửa môn nhân của ta, được ta kéo vào hiệp hội, giúp chúng ta cản gió nhiều năm. Căn cơ của hắn như thế nào, chúng ta hiểu rõ nhất.”

Lý Thế Luân cười nói: “Hắn có thể thoát được kiếp này hay không, ta đương nhiên biết rõ. Hiện tại, Thạch Chí Kiên chỉ cần bổ thêm một đao, người của cục an toàn thực phẩm sẽ nhào vào cắn hắn. Nếu không cắn một miếng thịt lớn, bọn hắn tuyệt đối không bỏ qua.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Còn chúng ta thì sao? Có nên ra tay hay không?”

Lợi Triệu Thiên lắc đầu: “Ta đột nhiên có một suy nghĩ không hay…”

Ánh mắt Lợi Triệu Thiên tràn ngập sự trêu tức nhìn Lý Thế Luân.

“Chi bằng chúng ta đổi sang nuôi một con chó khác.”

Lý Thế Luân cũng uống cạn ly rượu của mình: “Vậy thì phải nghiệm chứng chất lượng của nó mới được, tuyệt đối không nên chọn trúng một con chó dại.”

Lý Thế Luân mỉm cười: “Vậy chúng ta sẽ kiểm tra chất lượng của con chó trước.”

Đối với lời mời của chủ tịch kiêm hội trưởng hiệp hội thực phẩm Trung Quốc Hồng Kông Lợi Triệu Thiên, muốn gặp nhau tại nhà hàng hải sản Thái Bạch, Thạch Chí Kiên không từ chối.

Mặc dù hắn bận nhiều việc, nhưng hắn biết lần gặp mặt này rất quan trọng. Hắn nhất định phải gặp những lão đại đó một lần.

Quản lý Vương Hữu Nhân của nhà hàng nổi Hải Lý Lao bây giờ đã bị Thạch Chí Kiên đào từ nhà hàng hải sản Thái Bạch.

Khi Thạch Chí Kiên xuất hiện, quản lý nhà hàng mới nhậm chức biết được thân phận của hắn xong, ánh mắt trở nên quái dị.

Thạch Chí Kiên chẳng thèm quan tâm, bước thẳng đến căn phòng đã hẹn.

Trước khi vào phòng, hai nam nhân cường tráng đứng bên ngoài cảnh giác nhìn hắn.

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Ta tìm Lợi tiên sinh.”

Một người trong đó gật đầu, lúc này hắn mới đưa tay gõ cửa: “Lợi tiên sinh, Thạch tiên sinh đến rồi.”

Bên trong truyền ra một giọng nói: “Mời hắn vào.”

Khi Thạch Chí Kiên bước vào, chỉ thấy căn phòng to như vậy chỉ có một người ngồi.

Người kia tóc chải ngược, mày rậm mắt nhỏ, mũi lớn, cả người trầm ổn lão luyện, mang đến cho người ta cảm giác lòng dạ rất sâu.

Thạch Chí Kiên đã nhìn thấy ảnh của đối phương trên báo rất nhiều, đồng thời cũng nghe qua lời giới thiệu về hắn.

Lợi Triệu Thiên.

Người cầm lái của gia tộc Lợi thị Hồng Kông.

Đối với gia tộc Lợi thị, Thạch Chí Kiên chẳng có ấn tượng tốt gì. Lịch sử phát triển của gia tộc này có phần đen tối. Sau khi kiếm đủ tiền, gia tộc Lợi thị bắt đầu chuyển hình, tham gia vào các lĩnh vực kinh doanh khác như bất động sản, vận chuyển và thực phẩm.

“Thật ngại quá, Lợi tiên sinh, để ngươi chờ lâu.” Thạch Chí Kiên cởi áo khoác ra, tiện tay đưa cho nhân viên phục vụ bên cạnh.

Lợi Triệu Thiên đứng lên nói: “Làm gì có? Có thể được gặp mặt thanh niên ưu tú như ngươi, ta vui mừng còn không kịp nữa là. Ngươi mau ngồi đi, ta đã chuẩn bị trà nóng cho ngươi.”

“Không ngờ Hồng Kông lại có tuyết rơi, đúng là kỳ lạ.” Thạch Chí Kiên mỉm cười ngồi xuống đối diện với Lợi Triệu Thiên, cởi khuy áo vest, trông rất thoải mái.

Lợi Triệu Thiên âm thầm gật đầu. Hắn so sánh với Đới Phượng Niên khi gặp mình năm đó. Mặc dù Đới Phượng Niên rất ổn trọng nhưng không có sự thoải mái như Thạch Chí Kiên.

Hết chương 394.
Bình Luận (0)
Comment