Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 393 - Chương 393. Hoàng Đế Không Để Binh Đói

Chương 393. Hoàng đế không để binh đói
Chương 393. Hoàng đế không để binh đói

Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Đới thị.

Đới Phượng Niên ném tờ báo trong tay sang một bên, tay trái đẩy mắt kính lên, dùng tay xoa mi tâm.

Hắn vạn lần không ngờ Thạch Chí Kiên lại âm hiểm như vậy.

Hôm qua Thạch Chí Kiên còn diễn vở kịch khổ cực với hắn, khiến cho hắn nhất thời sơ sẩy, để hắn bất cẩn chuyển một số tiền lớn cho Vĩnh Khang. Bây giờ đối phương dùng chiêu độc châm lửa, Vĩnh Khang rơi vào vũng bùn, chỉ sợ tập đoàn Đới thị khó mà lo cho thân mình.

Reng reng reng.

Điện thoại vang lên.

Đới Phượng Niên giật mình. Cho dù không nghe điện thoại hắn cũng biết là ai gọi đến.

Ngoại trừ thành viên của ban giám đốc, không ai dám quấy rầy hắn vào lúc nghỉ ngơi như thế này.

Quả nhiên, sau khi điện thoại được kết nối, tiếng các thành viên ban giám đốc đã vang lên đầu dây bên kia. Có thể thấy bọn hắn đang tập hợp cùng một chỗ, vênh mặt hất hàm với Đới Phượng Niên, nói Đới Phượng Ny là bà điên, nhất định phải đánh bại công ty Thần Thoại, bây giờ lại bị người ta đạp ngã, giờ đâm lao phải theo lao thôi.

“Tóm lại, chuyện của hai anh em các ngươi đừng làm liên lụy đến chúng ta. Bằng không, tập đoàn Đới thị sẽ phải đổi chủ.” Đây là lời nói cuối cùng của đám thành viên ban giám đốc, tràn đầy uy hiếp.

Đới Phượng Niên trả lời: “Cho ta một ngày, ta sẽ giải quyết.”

Nhà máy Nguyên Lãng.

Giữa trưa, công nhân nhà máy tập trung bên ngoài, xếp hàng lãnh lương.

Vị kế toán cũ của nhà máy vẫn đang tính bằng bàn tính của mình, còn Thạch Chí Kiên thì đích thân trả lương, còn có phúc lợi cuối năm cho mỗi người. Mỗi người được phát thêm một trăm đồng.

Cũng đừng nên xem thường một trăm đồng này. Đối với những người làm công mà nói, có được số tiền như vậy đã là niềm vui rồi.

Sau khi các công nhân nhận tiền lương xong, nhân viên kế toán có thể thở một hơi thật dài, sau đó quay sang nói với Thạch Chí Kiên: “Ông chủ, đã ba mươi rồi, trong thời gian này nhà máy có nghỉ tết hay không?”

Một số công nhân cố ý đi chậm, dường như đang lắng nghe Thạch Chí Kiên trả lời.

Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, mỉm cười hỏi nhân viên kế toán: “Vậy các ngươi muốn nghỉ hay là muốn đi làm?”

“Có thể nghỉ mấy ngày đương nhiên là tốt rồi. Nhưng chúng ta đều là người làm công, tay ngừng thì miệng ngừng. Làm tết có thể kiếm thêm ít đồng cũng tốt.”

“Vậy thì tùy mọi người lựa chọn. Đồng ý tăng ca thì một ngày được nhận ba ngày. Còn ai muốn nghỉ thì được nghỉ bảy ngày. Yên tâm, qua tết đi làm, ta vẫn sẽ lì xì như bình thường.”

“Ồ, một ngày ăn ba ngày?” Có nhân viên kêu lên.

Ở thời đại này, làm công không được đãi ngộ tốt như thế. Nhà máy tư bản không bóc lột ngươi đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện phát cho ngươi ba ngày lương?

“Không nghe thấy sao? Qua tết đi làm còn được nhận lì xì.”

Một số nữ công nhân trẻ tuổi vui mừng hoan hô vài tiếng, ngay cả một số nữ nhân bình thường vốn nghiêm túc cũng không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Nam công nhân thì không cần phải nói. Gánh nặng nuôi sống gia đình thuộc về bọn hắn. Nếu có thể tăng ca kiếm thêm tiền, đó cũng là việc tốt.

Cảm khái sắp hết năm rồi, Thạch Chí Kiên quay về phòng làm việc của mình. Hắn đang định viết một lá thư gửi đến cục quản lý an toàn thực phẩm Hồng Kông, hắn chợt nhìn thấy Hồ Tu Dũng, Đại Thanh Hùng và một số nhân viên cầm trong tay mấy tờ báo, vừa cười vừa nói chuyện.

Nhìn thấy Thạch Chí Kiên, Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng vội cung kính đứng thẳng. Những người kia cũng vội vàng dụi tàn thuốc, cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên.

“Chính là bọn hắn?”

“Đúng vậy, lần này bọn hắn làm không tệ.” Đại Thanh Hùng nói: “Đều là người của Hồng Nghĩa Hải chúng ta.”

Hồ Tu Dũng ở bên cạnh nói: “Cũng có người Hoà Ký của chúng ta, chỉ trong một ngày đã dán huyết thư ở toàn bộ Hồng Kông.”

Thạch Chí Kiên gật đầu, sau đó hắn mở ngăn kéo, lấy ra mười nghìn đô la Hồng Kông ném cho đám người Đại Thanh Hùng: “Hoàng đế không để binh đói. Ở đây có mười nghìn, cho các anh em ăn tết.”

“Cảm ơn Kiên ca.” Mọi người cùng nhau cúi đầu gửi lời cảm ơn Thạch Chí Kiên.

Nói là có một nghìn người dán huyết thư nhưng thật ra làm việc cũng chỉ có năm trăm. Mấy chuyện này rất đơn giản, không hề vất vả. Hiện tại, một người một ngày có thể được hai mươi đô la Hồng Kông, so với cái gì cũng đều mạnh hơn.

Sau khi những người kia ra về, Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng mới quay lại nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, chiêu này của ngươi đúng là lợi hại. Hiện tại trên báo chí đều truyền ầm lên.”

“Đúng vậy, động đến cục an toàn thực phẩm Hồng Kông, sự việc sẽ trở nên rất lớn.”

“Thật sao?” Thạch Chí Kiên móc hai gói thuốc trong ngăn kéo ném cho hai người.

Hai người nhận lấy, là hai gói Marlboro chưa khui.

“Thời gian vừa qua không phát lương cho mọi người, ta thấy mọi người hút toàn loại rẻ tiền. Đổi đi.”

“Kiên ca, có lòng rồi.” Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng nói.

Nói thật, nếu đã quen hút thuốc xịn, chuyển sang hút loại thuốc rẻ tiền, thật sự có chút không quen.

Hết chương 393.
Bình Luận (0)
Comment