Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 392 - Chương 392. Đánh Rắn Đánh Bảy Tấc

Chương 392. Đánh rắn đánh bảy tấc
Chương 392. Đánh rắn đánh bảy tấc

“Đánh rắn phải đánh bảy tấc. Cho dù tập đoàn Đới thị nhiều tiền, cũng không thể không trơ mắt nhìn Vĩnh Khang sụp đổ.” Ánh mắt Thạch Chí Kiên lộ ra sự âm tàn.

Đại Thanh Hùng và Hồ Tu Dũng đột nhiên phát lạnh trong lòng, nhìn huyết thư trong tay. Nếu nó được dán đầy ngõ nhỏ phố lớn ở Hồng Kông, cho dù là giả, lần này Vĩnh Khang cũng khó thoát khỏi một kiếp.

Khi đám người Đại Thanh Hùng đi tìm người dán huyết thư, Thạch Chí Kiên đến gặp đại tác gia Nghê Khuông, nhờ hắn hỗ trợ viết một bài xã luận về an toàn thực phẩm trên Minh Báo.

Nghê Khuông làm sao biết Thạch Chí Kiên có chuẩn bị mà đến, còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên là một thương nhân tốt bụng, yêu nước thương dân, lo lắng cho việc an toàn thực phẩm, chẳng những không hỏi tiền Thạch Chí Kiên, mà còn chủ động dùng ngòi bút sắc bén của mình để người đọc chú ý hơn.

Thạch Chí Kiên vui mừng, bắt đầu thảo luận với Nghê Khuông về vấn đề an toàn thực phẩm, nói mì ăn liền do một công ty nào đó sản xuất có chứa chất gây ung thư, uống nước uống do công ty đó đại diện thì bị tiêu chảy.

Thạch Chí Kiên không chỉ rõ công ty thực phẩm nào, Nghê Khuông cũng không hỏi, còn tưởng rằng Thạch Chí Kiên chỉ đưa ra ví dụ đại khái mà thôi.

Hắn làm sao biết, khi huyết thư kia được lan truyền, bài báo của Nghê Khuông về vấn đề an toàn thực phẩm sẽ trực chỉ đầu mâu vào công ty Vĩnh Khang.

Nghê Khuông bị Thạch Chí Kiên sử dụng làm vũ khí còn không biết, ngược lại còn vui mừng hớn hở viết bài ngay trong đêm.

Thạch Chí Kiên tin rằng, dựa vào tiếng tăm của Nghê Khuông, còn có lượng tiêu thụ của Minh Báo, ngày mai Vĩnh Khang sẽ gặp trận bạo kích thứ hai.

Thương trường vĩnh viễn không có sự từ bi, chỉ có sinh tồn hoặc diệt vong mà thôi.

Hôm sau.

Ông chủ Long chân thọt bán báo khập khiễng ôm một xấp báo chuẩn bị mở quầy, hắn chợt nhìn thấy một đám người đang vây quanh cột điện chỉ trỏ.

Nhìn thấy Long chân thọt bước đến, có người vội kéo hắn lại nói: “Long ca, ngươi biết chữ, ngươi xem thử trên này viết cái gì?”

“Đúng vậy, tất cả đều dùng chữ lớn màu đỏ để viết, có phải huyết thư hay không?”

Long chân thọt đưa chồng báo cho người bên cạnh. Người kia cung kính tiếp nhận. Dù sao, thời đại này người biết chữ không nhiều, Long chân thọt là người nổi bật nhất trong số bọn hắn.

Long chân thọt nhìn thoáng qua tờ huyết thư trên cột điện: “Tố cáo! Ta tên Trịnh Tú Văn, nhà ở số 18 Thạch Giáp Vĩ…”

“Ồ, thì ra là huyết thư thật.”

“Thật đáng sợ! Bây giờ mà còn có nhà máy ăn thịt người như vậy sao?”

“Đả đảo bọn tư bản.”

“Công nhân chúng ta đồng tâm hiệp lực đánh bại Vĩnh Khang.”

“Đánh bại bọn hắn.”

“Đánh bại.”

Tiếng gầm giận dữ, gió nổi mây phun.

“Đám người nghèo đang làm gì vậy? Vĩnh Khang là xí nghiệp lớn số một số hai Hồng Kông, công ty long đầu trong ngành thực phẩm.”

“Đúng vậy, người nghèo bọn hắn không có học thức, nghe gió thì cho là mưa, thích nhất là những tin đồn thất thiệt.”

Trong phòng ăn, mấy nam nhân ưu tú mặc vest mang giày da ngồi cùng nhau uống trà ăn sáng, vừa xem báo vừa khinh thường nói.

Trong mắt bọn hắn, những người nghèo là những kẻ thô lỗ thiếu suy nghĩ, thích làm Đông làm Tây.

Đột nhiên…

“Các ngươi mau nhìn đi.”

“Nhìn cái gì?”

“Bài xã luận trên Minh Báo hôm nay.”

“Xã luận? Có cái gì hay sao?”

Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng đám nam nhân ưu tú lại không nhịn được nhìn vào tờ báo, sau đó tất cả đều ngẩn cả người. Tiêu đề của bài báo là “Nỗi lo về thực phẩm nghiêm trọng hơn bao giờ hết, phát hiện chất gây ung thư trong mì ăn liền của một công ty nào đó!”

Ung thư ở thời đại này còn đáng sợ hơn ở kiếp trước.

Kiếp trước, ung thư tốt xấu gì còn có thể chẩn trị. Còn ở thời đại này, mắc căn bệnh đó chỉ có một con đường chết.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là nội dung bài xã luận khớp với huyết thư dán bên ngoài.

Xí nghiệp lòng dạ hiểm độc, thực phẩm gây ung thư!

Cũng có một số nhân viên ưu tú nhìn tác giả của bài viết, muốn từ đó tìm ra sơ hở, nhưng bọn hắn lại ngẩn người lần nữa, bởi vì tác giả là Nghê Khuông.

Nghê Khuông là ai?

Tác gia tiếng tăm lừng lẫy của Hương Giang. Nếu hắn viết, nội dung của bài xã luận này tuyệt đối không sai.

Đám nhân viên ưu tú nhìn nhau, từ ánh mắt của nhau rút ra được một kết luận.

Vĩnh Khang xong đời rồi.

Hai con át chủ bài của Thạch Chí Kiên, huyết thư và bài xã luận dần dần tạo thành một vòng xoáy dư luận cực lớn, nhắm vào công ty TNHH thực phẩm Vĩnh Khang, công ty thực phẩm lớn nhất Hồng Kông.

Tất cả các cơ quan truyền thông lớn ở Hồng Kông, bao gồm cả đài truyền hình Rediffusion, còn có đài truyền tin TVB mới thành lập, đều đã hành động sau khi biết tin, ngồi xổm bên ngoài công ty Vĩnh Khang vào sáng sớm.

“Đới tiểu thư, ta có thể phỏng vấn ngươi một chút hay không?”

“Đới tiểu thư, là người phụ trách công ty Vĩnh Khang, ngươi nghĩ thế nào về việc thực phẩm Vĩnh Khang gây ung thư?”

“Đới tiểu thư, xin vui lòng chấp nhận cuộc phỏng vấn độc quyền của chúng ta. Chồng của Trịnh Tú Văn có phải làm công nhân của công ty Vĩnh Khang hay không? Bệnh của con nàng có liên quan đến các ngươi hay không?”

Đới Phượng Ny sắp điên rồi.

Nàng cái gì cũng không biết. Chuyện gì đã xảy ra thế?

Còn nữa, tại sao đám ký giả truyền thông này lại giống như những con ruồi chán ghét vây quanh nàng như vậy?

Cho đến giữa trưa, toàn bộ công ty Vĩnh Khang đã bị các phóng viên truyền thông vây quanh, yêu cầu bọn hắn đưa ra một lời giải thích với bên ngoài.

Khi Đới Phượng Ny biết được chân tướng, công ty đã sớm gà bay chó chạy.

“Tên khốn Thạch Chí Kiên, ngươi dám hại ta.”

Đới Phượng Ny nổi trận lôi đình.

Hết chương 392.
Bình Luận (0)
Comment