Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 391 - Chương 391. Diễn Một Vở Kịch Buồn

Chương 391. Diễn một vở kịch buồn
Chương 391. Diễn một vở kịch buồn

Thạch Chí Kiên cố gắng từ trên ghế đứng dậy, thở dài, kéo một cái ghế để Đới Phượng Niên ngồi xuống: “Nói ra thì dài dòng lắm, không ngờ những người kia đòi nợ ác quá.”

“Thật sao? Làm ăn vốn không dễ dàng rồi mà. Hơn nữa ngươi lại còn rất trẻ.” Đới Phượng Niên ngồi xuống nói.

Sư gia Tô đứng yên bên cạnh, ánh mắt kiểm tra xung quanh. Ngoại trừ Thạch Chí Kiên, đám người Lưu Giám Hùng cũng tràn ngập sự mệt mỏi, giống như bị người ta đòi nợ quá sống không nổi vậy.

Sư gia Tô thở dài. Đám người này, bị phế rồi.

Thạch Chí Kiên lấy ra một điếu thuốc đưa cho Đới Phượng Niên: “Trước kia ta hút Marlboros hoặc Tam Ngũ, nhưng bây giờ chỉ có thể hút Hảo Thải, mong rằng Đới tiên sinh đừng ghét bỏ.”

“Làm gì có chuyện đó? Mặc dù chúng ta đối địch với nhau, là đối thủ nhưng cũng là bạn bè.” Đới Phượng Niên nhận lấy điếu thuốc nhưng không hút mà để sang một bên: “Nói thật, bây giờ không phải là lúc hút thuốc. Ta biết em gái của ta là Đới Phượng Ny làm việc không đúng, làm nhiều chuyện không nên làm. Nhất là ta và Thạch huynh mới quen đã thân. Nếu không phát sinh những chuyện này, nói không chừng chúng ta còn có thể trở thành bạn tốt của nhau.”

Thạch Chí Kiên dường như có chút cảm động. Gương mặt của hắn tràn đầy cảm xúc: “Cũng không thể trách em gái Đới Phượng Ny của ngươi được. Ta cũng có lỗi mà. Lúc trước ta cậy tài khinh người, ai cũng không để vào mắt, nên đôi khi có chỗ không đúng với ngươi.”

Đới Phượng Niên thở dài nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước còn làm như vậy. Thạch huynh đệ, mặc dù ngươi gặp thất bại, nhưng ngươi có thể vượt qua nó mà trưởng thành. Đây chưa chắc là một điều bất hạnh đâu.”

Thạch Chí Kiên đưa tay nắm chặt tay của Đới Phượng Niên, làm ra vẻ chân thành: “Nhưng ta không chịu nổi may mắn này đâu. Ngươi cũng biết ta xuất thân Thạch Giáp Vĩ, bản thân đã là người nghèo. Để nuôi chị gái và cháu gái, cho nên ta mới lập nghiệp.”

“Ta vốn tưởng rằng chỉ dựa vào trí thông minh của mình là có thể hô phong hoán vũ trong ngành thực phẩm Hồng Kông, nhưng kết quả thì…”

Thạch Chí Kiên thở dài: “Đới tiểu thư vừa ra tay ta đã bị kẹp cổ, khó mà xoay người. Bây giờ ta còn thiếu một số tiền lớn. Tiền ngân hàng chưa trả được, tiền lương của nhà máy cũng không trả nổi. Người đòi nợ cứ như sóng, hết lớp này đến lớp khác. Nói thật, ta ngay cả tâm trạng muốn chết cũng có.”

Đới Phượng Niên đến đây là vì muốn điều tra nội tình của công ty Thạch Chí Kiên, không ngờ Thạch Chí Kiên lại nói một cách bi thảm như thế.

Đới Phượng Niên bán tin bán nghi.

Thạch Chí Kiên hít một hơi thuốc, nước mắt chảy ra, có vẻ u buồn: “Sao người lại bỏ ta đi, ngày qua tháng lại còn gì nữa đâu, lòng đau dạ rối tơ nhàu, ngày thêm chất chứa mối sầu nặng mang. Cho đến hôm nay, ta mới biết chữ khổ viết như thế nào.”

Mẹ kiếp, bây giờ ngươi sắp chết rồi mà còn có tâm trạng ngâm thơ?

“Ta biết công ty của mình sắp không chịu nổi rồi. Đến lúc đó có khả năng sẽ phá sản, có gì mong Đới tiên sinh giúp đỡ giùm.” Thạch Chí Kiên khẩn cầu.

“Giúp cái gì?”

“Chờ sau khi công ty của ta phá sản, ngươi giúp mua lại công ty của chúng ta, để các nhân viên của ta có thể được tiếp tục làm việc.”

Đới Phượng Niên cảm động vỗ vai Thạch Chí Kiên, ánh mắt đỏ lên: “Yên tâm đi. Nếu quả thật có ngày như vậy, ta sẽ đối xử với bọn hắn thật tốt.”

Đám người Lưu Giám Hùng nhìn nhau. Đới Phượng Niên biết khóc sao? Rốt cuộc là Thạch Chí Kiên biểu diễn quá tốt hay Đới Phượng Niên ngụy trang tốt?

Đới Phượng Niên lại khích lệ Thạch Chí Kiên vài câu. Lúc này, hắn mới buồn bã rời khỏi công ty Thần Thoại.

Rời khỏi công ty, Đới Phượng Niên ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một hơi, sau đó đưa tay lau khóe mặt, không còn vẻ buồn bã nào nữa mà là tàn nhẫn. Hắn quay sang dặn dò sư gia Tô: “Ngươi gom một khoản tiền từ tập đoàn Đới thị bổ sung vào lỗ thủng của công ty Vĩnh Khang đi.”

Dừng một chút, hắn nói tiếp: “Ta muốn Thạch Chí Kiên đầu thai sớm một chút.”

….

Cùng lúc đó.

Thạch Chí Kiên nghiêng người dựa vào ghế ông chủ, dụi điếu thuốc vào trong gạt tàn, dặn dò Hồ Tu Dũng và Đại Thanh Hùng: “Tìm một nghìn anh em làm việc.”

“Làm gì?”

Thạch Chí Kiên ném một thứ cho Đại Thanh Hùng: “Từ hôm nay trở đi, ta muốn toàn bộ Hồng Kông từ cảng đảo đến Cửu Long rồi Tân Giới, từng con phố lớn ngõ nhỏ đều nhìn thấy quảng cáo này.”

“Quảng cáo gì?”

Đại Thanh Hùng cầm lấy món đồ kia, chỉ thấy bên trên viết chữ đỏ chót: “Tố cáo! Ta tên Trịnh Tú Văn, nhà của ta ở số 18 Thạch Giáp Vĩ. Năm nay ta ba mươi bốn tuổi, chồng của ta năm ngoái làm việc ở công ty thực phẩm Vĩnh Khang, trong lúc làm việc xảy ra tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến tử vong. Công ty Vĩnh Khang chẳng những không bồi thường mà còn cáo buộc chồng của ta hoạt động trái pháp luật, gây thiệt hại lớn cho công ty, yêu cầu chúng ta bồi thường ba trăm đô la Hồng Kông.”

“Ngoài ra, con trai của ta gần đây ăn mì ăn liền của công ty Vĩnh Khang dẫn đến bị nôn mửa và tiêu chảy. Hắn được đưa đến bệnh viện, và được chẩn đoán là ung thư do thực phẩm gây ra.”

Đây rõ ràng là một huyết thư.

Đồng thời phần cuối còn có địa chỉ nhà, số CMND và các thông tin chi tiết khác của người tố cáo, khiến người ta cảm thấy điều đó thật đến không thể thật hơn.

“Kiên ca, ngươi đây là…”

Hết chương 391.
Bình Luận (0)
Comment