Chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước cổng công ty Thần Thoại.
Sư gia Tô từ trên xe bước xuống, sau đó chạy nhanh đến mở cửa. Lúc này, Đới Phượng Niên mới từ trên xe bước xuống.
Đới Phượng Niên mặc một chiếc áo khoác dài, dáng vẻ tao nhã trầm tĩnh, giống như một giáo viên dạy học chứ không phải một ông trùm kinh doanh.
“Đại thiếu gia, có cần thông báo cho tên khốn Thạch Chí Kiên kia một tiếng hay không?”
Đới Phượng Niên mỉm cười: “Không cần đánh rắn động cỏ đâu.”
Sư gia Tô khom lưng: “Thiếu gia nói rất đúng. Hôm nay chúng ta đến là để xem con rắn này là rắn chết hay rắn sống.”
Đới Phượng Niên bước về phía tòa nhà. Nhân viên bảo vệ người Ấn Độ Amir đầu đội mũ chụp đang nấu cơm cà ri. Thấy có người bước đến, hắn vội dừng công việc trong tay: “Thật ngại quá, anh bạn. Nơi này là khu làm việc cá nhân, người ngoài không thể vào trong.”
Sư gia Tô đang định quát Amir vài tiếng, một người Ấn Độ như ngươi mà cũng dám xen vào việc của người khác, nhưng bị Đới Phượng Niên ngăn lại.
Đới Phượng Niên mim cười, móc ra mười đô la Hồng Kông còn mới nguyên, giọng điệu nhẹ nhàng nói với Amir: “Như vậy được chưa? Thế ta còn là người ngoài không?”
Amir nhìn tờ mười đô la Hồng Kông, nói: “Thật xin lỗi tiên sinh, ta là người theo đạo Sikh. Đạo của chúng ta dạy chúng ta không được tham những món lợi nhỏ, phải trung thực và đáng tin cậy, tận tâm với nhiệm vụ của mình.”
Đới Phượng Niên gật đầu. Đúng vậy, rất nhiều bảo vệ canh cổng ở Hồng Kông đều là người Ấn Độ theo đạo Sikh, những người này quả thực rất trung thành.
Thế là, Đới Phượng Niên lại móc từ trong bóp ra tờ một trăm đô la Hồng Kông: “Như vậy thì thế nào?”
Khóe mắt Amir nhướng lên: “Anh bạn thân mến, ta đột nhiên cảm giác ngươi giống như một người họ hàng ở quê nhà chúng ta vậy. Hắn cũng khẳng khái và hào phóng như thế. Nếu mọi người đã là người thân của nhau, vậy thì không phải người ngoài.” Nói xong, hắn nhận lấy tờ một trăm đô la Hồng Kông, sau đó làm tư thế mời với Đới Phượng Niên: “Hy vọng ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Đới Phượng Niên mỉm cười. Trên đời này không có thứ gì là không thể không dùng tiền để mua được.
Đang chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên hắn nhớ đến cái gì đó, vội quay sang nhìn Amir đang chuẩn bị làm cơm cà ri: “Thuận tiện ta muốn hỏi một câu, gần đây công ty Thần Thoại ở trên lầu như thế nào?”
Amir nháy mắt: “Tiên sinh, ngươi hỏi câu này đúng người rồi. Người khác thì không rõ nhưng ta lại biết rất rõ.”
“Ồ, ngươi nói thử ta nghe xem.” Đới Phượng Niên nhìn Amir.
Amir nhìn món cơm cà ri của mình: “Xin lỗi tiên sinh, ta còn phải nấu cơm. Nếu không, nó sẽ bị cháy mất.”
Đới Phượng Niên mỉm cười, lại móc ra thêm một trăm đô la Hồng Kông đưa cho Amir: “Ta mua phần cơm cà ri này của ngươi.”
Amir cười hì hì: “Tiên sinh, ngươi đúng là khẳng khái. Ta thích người đại thiện nhân giống như ngươi vậy.”
Dừng một chút, Amir lại nói: “Hiện tại công ty Thần Thoại sắp phá sản rồi. Ngày nào cũng có người đến đòi nợ. Ta đã giúp bọn hắn chặn không ít người đòi nợ rồi đó.”
“Trời ạ, ta chưa từng nhìn thấy công ty nào nghèo như thế, ngay cả tiền lương của công nhân cũng không phát nổi. Đúng rồi, ông chủ Thạch đã từng hứa mỗi tháng cho ta năm mươi đô la Hồng Kông để ta lau bảng hiệu công ty giùm hắn. Bây giờ sợ rằng hắn cũng không trả nổi cho ta. Ta ghét những người nói mà không giữ lời lắm.”
Amir tức giận nói.
Đới Phượng Niên vô cùng hài lòng với câu trả lời của Amir. Hắn vỗ vai Amir, nói: “Ngươi làm rất tốt. Sau này ngươi cứ tiếp tục lau bảng hiệu, nhưng không phải của Thần Thoại mà là Vĩnh Khang.”
Đợi đến khi Đới Phượng Niên cùng với sư gia Tô lên lầu, lúc này Amir mới cười hì hì nhìn tiền trong tay: “Thạch tiên sinh nói không sai, tên họ Đới này đúng là kẻ ngốc.”
…
Đới Phượng Niên cùng với sư gia Tô nghênh ngang bước lên lầu.
Đến trước cửa văn phòng làm việc của công ty Thần Thoại, sư gia Tô đang định đưa tay gõ cửa nhưng lại bị Đới Phượng Niên ngăn lại. Hắn trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó mới gõ ba tiếng cốc cốc cốc lên cửa.
Cánh cửa công ty vừa mở ra, một mùi khói thuốc xộc vào mặt.
Đới Phượng Niên không chút chuẩn bị, thiếu chút nữa bị sặc chết.
Đới Phượng Niên luôn tự cho mình là thư sinh nho nhã, không thích uống rượu hút thuốc. Hắn dùng tay xua tan mùi khói thuốc, tằng hắng một cái rồi nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Cháy nhà à?”
“Đới tiên sinh, ngươi đến rồi sao?” Một giọng nói yếu ớt vang lên.
Đới Phượng Niên theo giọng nói nhìn lại, nhìn thấy Thạch Chí Kiên đầu tóc rối bù ngồi trên ghế, tay kẹp điếu thuốc, giống như một người nghiện thuốc lá nặng vào cuối thời nhà Thanh, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác, toàn bộ vẻ ngoài cực kỳ suy đồi.
Đới Phượng Niên bịt mũi, nhưng trong lòng lại vô cùng hài lòng với vẻ bề ngoài này của Thạch Chí Kiên. Tuy nhiên, ngoài miệng của hắn lại kinh ngạc: “Ngươi là… Thạch Chí Kiên? Tại sao lại như vậy? Vì sao ngươi lại ra nông nổi này chứ?”