Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 389 - Chương 389. Mất Cha Mất Mẹ Là Cái Gì?

Chương 389. Mất cha mất mẹ là cái gì?
Chương 389. Mất cha mất mẹ là cái gì?

Khi ánh mắt của tất cả mọi người tập trung trên người của hắn, hắn chỉ có thể giả bộ như đã tính trước, giả bộ như không quan tâm, giả bộ mọi thứ đều nằm trong tính toán của hắn. Không cần sợ, có hắn ở đây, Vĩnh Khang không lật được trời, Thần Thoại sẽ không đóng cửa.

Nhưng có ai biết, Thạch Chí Kiên hắn cũng là con người, cũng có lúc phiền muộn lo lắng, nhưng không ai có thể cho hắn tâm sự, trò chuyện.

Đám người Lưu Giám Hùng, Belletti cho rằng lòng dạ của hắn rất sâu nhưng Thạch Chí Kiên biết, sâu không phải là lòng dạ mà là ngụy trang của hắn.

Hiện tại hắn không cần ngụy trang nữa. Trước mặt nha đầu thuần khiết này, hắn đã khóc.

Một lát sau.

Thạch Chí Kiên ổn định tâm trạng, để Tô Ấu Vi đứng thẳng, tránh bị người ta trông thấy.

“Có phải ta con nít lắm hay không? Lớn tuổi như vậy rồi mà còn khóc?” Thạch Chí Kiên cầm khăn tay lau khóe mắt, mỉm cười hỏi Tô Ấu Vi.

Tô Ấu Vi lắc đầu nói: “Thủy bá sáu mươi tuổi vẫn còn khóc nhè, nhất là cứ đến tháng Ba hắn lại khóc. Hắn nói ngày đó là ngày giỗ của con trai mình, nói năm đó hắn muốn ra biển, nhưng bởi vì đau nhức xương khớp, hắn không thể đi được, con trai của hắn đã thay hắn ra biển, nói sẽ đánh bắt rất nhiều cá về mừng đại thọ sáu mươi cho hắn.”

“Nhưng ngày đó thuyền lại gặp bão, hắn không tìm được con trai, ngay cả thuyền của con trai cũng không tìm thấy. Từ đó về sau, hắn không tổ chức đại thọ gì nữa. Mỗi lần đến ngày con trai qua đời, hắn lại ngồi ở đầu thuyền uống rượu, mắng ông trời tại sao không mang hắn đi luôn.”

Tô Ấu Vi vừa nói hai tay vừa ôm đầu Thạch Chí Kiên, ánh mắt của nàng nhìn vào mắt của hắn: “Cho nên, Thạch tiên sinh, ngươi cứ khóc đi. Ấu Vi cái gì cũng không hiểu, chỉ biết ngươi là người tốt. Nếu ngươi cảm thấy khóc mà dễ chịu hơn, như vậy ngươi cứ việc khóc, ta cam đoan không nói cho người khác biết đâu.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười nói: “Ngươi bảo ta làm sao mà tin tưởng ngươi chứ? Nói miệng không có bằng chứng. Chẳng may ngươi bán đứng ta thì sao?”

Tô Ấu Vi gấp lên: “Vậy phải làm sao ngươi mới tin ta?”

Thạch Chí Kiên nhìn vào miệng mình: “Con dấu ở đây. Ngươi hãy đóng dấu vào môi của ta, ta sẽ tin ngươi.”

Thạch Chí Kiên vốn chỉ nói đùa. Hắn cảm thấy nha đầu ngốc Tô Ấu Vi này quá đáng yêu, không ngờ Tô Ấu Vi lại nghe theo hắn. Nàng do dự một chút, sau đó ánh mắt sáng lên giống như có quyết định gì đó, cắn răng hôn lên môi Thạch Chí Kiên một cái.

Nhanh chóng.

Giống như gà mổ.

Tô Ấu Vi tựa như con chim nhỏ thẹn thùng khiếp đảm, hai tay nắm lấy gấu áo, ánh mắt đẹp buông xuống, không biết làm sao.

Thạch Chí Kiên cũng không biết làm sao.

Nói đến hắn cũng là một tay tình trường chuyên nghiệp, kiếp trước đã từng tiếp xúc qua không ít nữ nhân, nhưng khi đối mặt với Tô Ấu Vi lúc này, tim của hắn giống như có thứ gì đó va chạm thật mạnh, vừa chua vừa mềm, lại có chút ngọt.

“Ấu Vi, ngươi đây là…”

“Ta đã đóng dấu, ngươi có thể tin ta sao?” Giọng nói của Tô Ấu Vi vo ve như con muỗi.

Thạch Chí Kiên sờ môi, nhìn Tô Ấu Vi đang thẹn thùng: “Có thể đóng thêm một lần nữa không?”

Tô Ấu Vi khẽ giật mình, gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng. Trong lúc nàng không biết đáp lại như thế nào, bên ngoài vang lên một giọng nói: “Thạch tiên sinh, Đới tiên sinh của tập đoàn Đới thị đã đến.”

“Ồ, đến nhanh như vậy sao?”

Thạch Chí Kiên lập tức đứng dậy, giục Tô Ấu Vi: “Mau đi sắp xếp đi.”

“Sắp xếp cái gì?”

“Diễn kịch? Ngươi đã từng xem kịch bi Quảng Đông chưa? Sấm sét vang dội, bệnh tật quấn thân, con cái khát sữa, trong nhà chẳng có gì ăn…”

Tô Ấu Vi lắc đầu: “Ta không biết, trên biển không có.”

Thạch Chí Kiên nói: “Vậy ta dạy cho ngươi.”

Hắn vội vàng vò nát quần áo của mình rồi xoa đầu và mắt, hỏi: “Bây giờ nhìn ta có tiều tụy hay không?”

Hắn vừa mới khóc xong, mắt vẫn còn đỏ. Tô Ấu Vi gật đầu: “Có một chút nhưng vẫn còn đẹp trai lắm.”

“Ta ghét đẹp trai.” Thạch Chí Kiên nói một câu trái với lương tâm. Hắn ra lệnh cho những người khác: “Mau cất hết tiền đi, một chút cũng không được họ Đới nhìn thấy. Còn nữa, các ngươi làm cho văn phòng bừa bãi, bừa bãi càng nhiều càng tốt, ngay cả các ngươi cũng phải làm ra vẻ suy sụp tinh thần, giống như cha mẹ chết vậy.”

Đám người Lưu Giám Hùng đang vây quanh một cái bàn đầy tiền mặt để kiểm kê. Nghe xong, tất cả đều tranh thủ hành động.

Trước tiên, mọi người nhét tiền vào ngăn kéo, rương, nhét không hết thì dùng bao tải rồi thùng rác.

Sau dó, mọi người đổ tàn thuốc lên bàn.

Mọi người một điếu thuốc, tóc tai bù xù, bắt đầu ngồi xuống cùng nhau hút thuốc, khói thuốc mù mịt. Nơi này đột nhiên giống một ổ thuốc phiện hơn là một văn phòng.

Sau khi mọi người làm xong hết thảy, Đại Thanh Hùng đã chạy đến, nói to: “Kiên ca, họ Đới đã đến dưới lầu. Cũng may ta thông minh, biết đám gia hỏa đó không có ý tốt, đã sắp xếp một số anh em canh gác bên ngoài. Lần này đã bị ta bắt gặp.”

Thạch Chí Kiên vỗ vai Đại Thanh Hùng: “Vất vả rồi. Nào, ngươi cũng hút một điếu thuốc đi. Nhớ kỹ, biểu hiện giống như cha mẹ chết vậy.”

Đại Thanh Hùng miệng ngậm điếu thuốc, khó hiểu hỏi: “Mất cha mất mẹ là cái gì?”

Hết chương 389.
Bình Luận (0)
Comment