“Thạch Chí Kiên, ta không có nói đùa với ngươi, ngươi đừng có mà tí tởn như vậy. Không phải tiền mặt của ngươi đã không còn rồi sao, tại sao ngươi còn không đầu hàng? Ngươi không có tiền trả lương cho nhân viên, lại còn đi mở nhà hàng lẩu? Có phải ngươi muốn bị người ta mắng chết hay không?”
“Đới tiểu thư thật biết quan tâm ta quá, biết nhiều chuyện đến như vậy. Nhưng như thế thì sao? Mạng của ta cứng lắm, cho dù bây giờ vẫn còn khó khăn, nhưng không đến mức phải phá sản.” Khóe miệng Thạch Chí Kiên nhếch lên ý cười. Hắn gõ tàn thuốc vào trong gạt tàn, cười tủm tỉm nói: “Nói chính xác, ta còn muốn giãy dụa một chút. Làm sao, Đới tiểu thư, ngươi có cho ta cơ hội hay không?”
“Cho ngươi cơ hội? Cơ hội phải do mình tranh thủ. Ngươi chơi như vậy, ngươi nên nghĩ đến sẽ có kết quả như ngày hôm nay, đồ khốn kiếp.”
“Đới tiểu thư độc ác quá.” Thạch Chí Kiên gãi mũi: “Không nói nữa, lại có người đến đòi nợ rồi. Ta sợ không qua được năm nay quá.”
Nói xong, hắn cúp điện thoại.
Đới Phượng Ny nghe tiếng tút tút trong điện thoại nhưng gương mặt không hề có sự đắc ý.
Nàng không phải kẻ ngốc. Nàng từ trong điện thoại mơ hồ cảm nhận được Thạch Chí Kiên có vẻ không đúng cho lắm. Nhưng cụ thể ở chỗ nào thì nàng không nói ra được.
“Ngươi rất lo lắng sao?” Đới Phượng Niên nhìn Đới Phượng Ny: “Nếu đã gọi điện thoại mà còn không rõ ràng, ngược lại ngươi còn cảm thấy lo sợ bất an, chi bằng ngươi sang bên đó kiểm tra, chẳng phải tất cả đều rõ ràng sao?”
“Cái gì, sang bên đó?”
Đới Phượng Niên nhìn biểu hiện do dự của em gái, thở dài nói: “Ăn cơm thôi, chiều nay chúng ta sẽ sang bên đó một chuyến.”
Đới Phượng Niên ngoài miệng thì quở trách em gái nhưng thật ra trong lòng hắn lại có một dự cảm không tốt.
Công ty thực phẩm Vĩnh Khang là tài sản cốt lõi của tập đoàn, đồng thời cũng là đầu mối then chốt cân bằng quyền lực giữa hắn và một số thành viên hội đồng quản trị. Nếu Vĩnh Khang xảy ra vấn đề, tập đoàn Đới thị tuyệt đối cũng không xong.
Nhất là hành động tự tổn gần đây của Vĩnh Khang đã làm dấy lên nhiều cuộc thảo luận giữa nhiều lãnh đạo hội đồng quản trị.
Trong cuộc họp, bọn hắn thậm chí còn mắng đầu óc Đới Phượng Ny có bệnh trước mặt Đới Phượng Niên.
Nếu là bình thường, Đới Phượng Niên tuyệt đối sẽ đứng ra bênh vực em gái, nhưng bây giờ sự thật phơi bày trước mặt, bởi vì quyết sách sai lầm của Đới Phượng Ny, toàn bộ tập đoàn Đới thị đã bị kéo xuống nước.
Còn có rất nhiều bí mật mà Đới Phượng Ny không biết. Để bù đắp thất thoát Vĩnh Khang gây ra, Đới Phượng Niên thậm chí đã mang tất cả tài sản tích lũy của mình vào.
Cho dù vậy, tổn thất của Vĩnh Khang vẫn là một cái hố không đáy. Nếu Thần Thoại kiên trì không bị phá sản, Vĩnh Khang của bọn hắn sẽ bị phá sản.
Trận chiến đấu này không phải ngươi chết thì chính là ta sống.
Không có đường lui.
Thạch Chí Kiên cúp điện thoại của Đới Phượng Ny, khoát tay nói với mọi người: “Các ngươi ra ngoài trước, mang theo tiền, ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Mọi người thấy Thạch Chí Kiên biểu hiện mệt mỏi, không tiện nói thêm câu nào, mang theo tiền ra ngoài. Bọn hắn vừa kiểm tra tài khoản, vừa chuẩn bị phát tiền lương cho nhân viên công ty và công nhân của nhà máy.
Hiện tại Tô Ấu Vi đang phụ trách tài chính. Vốn nàng đang định cùng mọi người ra ngoài nhưng lại bị Thạch Chí Kiên gọi lại.
Thạch Chí Kiên bảo Tô Ấu Vi đóng cửa lại, hắn mỉm cười nói: “Công ty gặp khó khăn, mọi người đều bỏ chạy, tại sao ngươi lại không đi?”
Tô Ấu Vi lắc đầu: “Ta không muốn đi.”
“Tại sao ngươi lại không muốn đi?”
“Ta nợ ân tình của Thạch tiên sinh, ta không thể đi.” Tô Ấu Vi trả lời.
Thạch Chí Kiên thở dài nói: “Ngươi qua đây một chút.”
Tô Ấu Vi bước qua, ánh mắt nhìn thẳng Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên nói: “Đến gần một chút.”
Tô Ấu Vi cả gan đến gần.
Thạch Chí Kiên kéo tay của nàng, khiến nàng ngã vào lòng của hắn.
Tô Ấu Vi kinh hãi, không biết làm sao, tưởng Thạch Chí Kiên làm gì nàng. Thạch Chí Kiên vùi đầu vào vai của nàng, nói một câu: “Cảm ơn!” Giọng điệu của hắn nghẹn ngào.
Tô Ấu Vi cảm giác vai của mình nóng lên, giống như có thứ gì đó rơi xuống, thấm ướt áo của nàng. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thạch Chí Kiên đang nhắm hai mắt, khóe mắt ươn ướt.
“Ngươi… tại sao ngươi khóc?”
“Ta khóc sao? Không có, ngươi nhìn nhầm đấy.” Thạch Chí Kiên dùng tay lau khóe mắt, buông Tô Ấu Vi ra.
Lúc này Tô Ấu Vi không muốn đứng dậy, ngược lại dùng ống tay áo giúp Thạch Chí Kiên lau khóe mắt: “Mấy ngày qua ngươi nhất định rất mệt mỏi?”
Thạch Chí Kiên gật đầu rồi lại lắc đầu.
Có ai biết mấy ngày nay hắn như thế nào không?
Ngoài mặt thì hắn vẫn ung dung, nhưng chỉ có hắn biết vì kế hoạch mà hắn đã nghĩ nát đầu.
Hắn cảm thấy mình giống như dân cờ bạc, thắng thì thắng cả thiên hạ, nhưng thua thì sẽ thất bại thảm hại.
Thạch Chí Kiên không biết thua hắn sẽ có dũng khí làm lại từ đầu hay không, nhưng hắn biết, hắn không muốn thua, cũng thua không nổi.