Văn phòng công ty Thần Thoại.
Lưu Giám Hùng, Belletti, Tô Ấu Vi, Đại Thanh Hùng, Hồ Tu Dũng và đám người Lại lão đại, Phì Tử Khôn tất cả đều mở to mắt, há to mồm nhìn năm triệu đô la Hồng Kông đang đặt trên bàn.
Thạch Chí Kiên có chút lười biếng dựa lưng vào ghế ông chủ, móc ra điếu thuốc trong túi đưa lên miệng. Hắn liếm môi một cái, chỉ vào đống tiền mặt trên bàn: “Sắp hết năm rồi, mọi người kết toán tiền lương cho công nhân trước.”
Lưu Giám Hùng cái gì cũng không nói, tiến lên, móc diêm giúp Thạch Chí Kiên đốt thuốc.
Trước kia, hắn không bao giờ làm mấy chuyện này, cảm thấy nó rất mất thân phận, lại có vẻ nịnh nọt.
Nhưng bây giờ hắn lại làm, bởi vì hắn phục Thạch Chí Kiên sát đất.
“Số tiền này… ngươi kiếm được như thế nào?” Lưu Giám Hùng phát hiện khi hắn hỏi câu hỏi này, giọng nói của hắn phát run.
Những người khác nhìn Thạch Chí Kiên giống như nhìn một quái vật.
Thạch Chí Kiên ung dung hút một hơi thuốc. Hắn hơi mệt. Nhất là mấy ngày qua, hắn hầu như chưa được nghỉ ngơi.
Thạch Chí Kiên kẹp điếu thuốc, nói với luật sư Hồ Tuấn Tài đang đứng bên cạnh: “Ngươi nói cho mọi người nghe đi.”
Hồ Tuấn Tài là người trong cuộc của cả toàn bộ quá trình, cũng là người chứng kiến tất cả.
Lúc này, hắn còn đang xoa bóp hai cánh tay của mình. Hắn đã giúp Thạch Chí Kiên đếm tiền mà bị vọp bẻ.
“Chuyện là như thế này…” Hồ Tuấn Tài thật ra cũng rất mệt mỏi, nhưng hắn kìm nén trong bụng muốn nói ra những gì mình biết.
Hắn thật sự không nhịn nổi nữa rồi. Những gì phát sinh sáng nay thật sự quá rúng động.
Hắn vốn tưởng rằng Thạch Chí Kiên nhất định sẽ ngã ngựa, nhưng hắn không ngờ Thạch Chí Kiên lại tài giỏi như vậy, có thể ngược gió lật bàn.
Lúc này, Hồ Tuấn Tài bội phục Thạch Chí Kiên sát đất. Cho dù bây giờ Thạch Chí Kiên bảo hắn liếm đầu ngón chân, hắn cũng sẽ làm.
Hồ Tuấn Tài là luật sư. Mặc dù diện mạo của hắn xấu xí nhưng tài ăn nói lại không tệ.
Dưới sự miêu tả của hắn, một vở kịch kiếm tiền độc đáo, sinh động, hấp dẫn và gay cấn đã hiện ra.
Mọi người nghe Hồ Tuấn Tài kể xong, tất cả một lần nữa nhìn Thạch Chí Kiên. Vừa rồi mọi người nhìn hắn giống như quái vật, bây giờ lại nhìn hắn giống như đại thần, quá sùng bái!
Điều này cũng có thể sao?
Mở nhà hàng lẩu Hải Lý Lao, môt trăm đại lí gia nhập, kiếm năm triệu?
Dù sao Lưu Giám Hùng cũng là Lưu siêu nhân trong tương lai. Sau khi hắn nghe Hồ Tuấn Tài thuật lại mọi chuyện, phản ứng đầu tiên của hắn không giống những người khác. Hắn đang suy nghĩ tại sao Thạch Chí Kiên lại nhường quyền kinh doanh đại lí cho đám lão đại giang hồ kia?
Cẩn thận nghĩ lại, hắn đã hiểu ra.
Thứ nhất, Thạch Chí Kiên thiếu tiền, nhất định phải thu phí gia nhập liên minh để quay vòng tài chính.
Thứ hai, thực lực không cho phép. Một trăm đại lí cần mặt bằng, nhân viên, còn có nguyên vật liệu, khó mà quản lý hết được.
Nhưng đám giang hồ kia lại khác. Điều kiện của bọn hắn có sẵn, cửa hàng nhiều như lông trâu. Chỉ cần thay đổi một chút là có thể mở một quán lẩu.
Thứ ba, Thạch Chí Kiên rất gian trá, tuyệt đối không quá tiện nghi cho đám lão đại kia, nhất định còn có hậu chiêu.
Quả nhiên, Thạch Chí Kiên nói cho mọi người biết, hậu chiêu của hắn là bán nguyên liệu nấu lẩu, còn liên tục thu “phí hướng dẫn” cho những đại lí đó nữa.
Mọi người đều biết, một quán lẩu có thể nấu ra được một nồi lẩu hay không là nhờ nguyên liệu.
Kiếp trước, Thạch Chí Kiên đã nếm qua đủ loại lẩu. Mỗi lần hắn nghiên cứu ra một loại là có thể nổi tiếng Hương Giang. Hiện tại, trong tay hắn có bảy tám loại nguyên liệu lẩu không giống nhau. Đến lúc đó, những đại lí đó phải nhập hàng từ hắn. Đó sẽ là một khoản thu nhập rất lớn.
Ngoài ra, các đại lí cần trụ sở chính thường xuyên đào tạo tại chỗ và hướng dẫn kinh doanh, mục đích là thúc đẩy hoạt động của cửa hàng đại lí, tránh phá sản dẫn đến đóng cửa. Xét theo một phương diện khác mà nói, đây cũng là một cách kiếm tiền của trụ sở chính.
Thạch Chí Kiên tùy tiện xuất ra hai chiêu là có thể kiếm được tiền từ các đại lí, chưa kể còn có những cách kiếm tiền bí mật khác không thể tiết lộ công khai.
Chẳng hạn thống trị nguồn nguyên liệu, độc quyền cung cấp nguyên liệu, khai man báo cáo thuế, còn có thẻ thành viên. Một thẻ thành viên có thể tùy ý sử dụng ở một trăm đại lí…
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang phổ cập cho mọi người làm thế nào để trở thành một doanh nhân thành đạt, điện thoại trên bàn hắn vang lên.
Thạch Chí Kiên ra hiệu mọi người chờ một chút, hắn cầm điện thoại lên: “Alo, là ai gọi thế?”
“Ta, Đới Phượng Ny.” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nổi giận đùng đùng: “Tên khốn Thạch Chí Kiên kia, tại sao ngươi còn chưa chết?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, hút một hơi thuốc rồi phun ra một làn khói: “Đới tiểu thư nóng tính quá vậy. Ngươi gọi điện thoại đến để hỏi ta chết hay chưa. Thế nào, ngươi chuẩn bị đưa tiền cho ta sao?”