Đới Phượng Niên không phải không biết em gái Đới Phượng Ny của mình chỉ thích nữ hài, chỉ là mắt nhắm mắt mở. Chỉ cần Đới Phượng Ny không làm điều gì quá phận thì tất cả đều không thành vấn đề.
Vì thế, Đới Phượng Niên ghét nhất là Đới Phượng Ny mang một vài nữ nhân “không đứng đắn” về nhà.
Sư gia Tô biết lần này Đới Phượng Ny chơi hơi quá. Khi bước vào biệt thự Đới gia, hắn đã nhắc Đới Phượng Ny tốt nhất nên suy nghĩ kỹ càng. Sắp sang năm mới rồi, đừng chọc đại thiếu gia tức giận.
Sư gia Tô nói còn chưa dứt lời, Đới Phượng Ny đã cảm thấy lo lắng bất an, do dự không biết có nên đưa Hồ Diễm Ny vào hay không đã nóng tính lên: “Ta dẫn bạn bè đến nhà chơi, liên quan gì đến hắn chứ?”
Nói xong, nàng dẫn Hồ Diễm Ny vào trong biệt thự.
Hồ Diễm Ny đi bên cạnh Đới Phượng Ny, trong lòng mừng thầm. Nàng đã đi theo “giả nam nhân” Đới Phượng Ny được một thời gian dài, đối với tương lai tràn ngập mơ hồ. Bây giờ Đới Phượng Ny chịu dẫn nàng về nhà, ít nhất nói rõ Đới Phượng Ny thật lòng với nàng.
Ngoài ra, Hồ Diễm Ny còn có một suy nghĩ lớn mật, nói không chừng nàng còn có thể nhân cơ hội dụ dỗ anh trai của Đới Phượng Ny là Đới Phượng Niên. Nghe nói anh trai của Đới Phượng Ny tuổi trẻ tài cao, vừa nhiều tiền vừa đa tài. Nếu có thể gả cho một nam nhân như vậy, đó mới gọi là hạnh phúc.
Đới Phượng Ny không biết trong lòng Hồ Diễm Ny suy nghĩ chuyện gì. Nàng coi đối phương là bạn gái, người ta lại muốn làm chị dâu của nàng.
…
Bên ngoài, Đới Phượng Ny nói chuyện rất hùng hổ, nhưng khi bước vào phòng khách nhìn thấy đại ca Đới Phượng Niên đang ngồi trên ghế salon xem báo, nàng lập tức hoảng sợ.
‘Khụ khụ, đại ca, thì ra ngươi ở nhà.” Giọng điệu của Đới Phượng Ny có chút sợ hãi.
Đới Phượng Niên ngẩng đầu nhìn nàng rồi lại nhìn Hồ Diễm Ny, cũng không nổi giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Về rồi à? Ngồi đi, cơm canh sắp xong rồi.”
Nhìn biểu hiện lạnh nhạt của Đới Phượng Niên, trong lòng Đới Phượng Ny hơi hoảng hốt. Nàng ngoan ngoãn bước qua, chỉ vào Hồ Diễm Ny: “Đây là bạn của ta.”
Đới Phượng Niên một lần nữa nhìn Hồ Diễm Ny, cuối cùng nhìn vào một đống đồ mua sắm mà Hồ Diễm Ny đang cầm: “Lại đi mua sắm à?”
Đới Phượng Ny vội nói: “Chỉ mua một ít đồ thôi, chủ yếu là cho Diễm Ny. Cũng sắp tết rồi mà.”
Đới Phượng Niên mỉm cười ngẩng đầu nhìn em gái, nói một câu: “Vậy ngươi có biết Vĩnh Khang sắp phá sản rồi không?”
“Cái gì? Ca ca, ngươi đừng làm ta sợ chứ.” Đới Phượng Ny cho rằng anh trai của mình đang nói đùa: “Vĩnh Khang đang rất tốt, làm sao có thể phá sản được?”
Đới Phượng Niên nhướng mắt nói: “Cũng giống như ngươi điên cuồng mua sắm vậy. Cho dù ngươi không bị Thạch Chí Kiên đánh bại, Vĩnh Khang cũng sẽ phá sản vì ngươi.”
“Ca, ngươi nói có phải hơi khoa trương rồi không?” Đới Phượng Ny cảm thấy anh trai của mình không nể mặt mình gì cả. Nàng chỉ mua một ít quần áo cho bạn gái đã bị hắn chế nhạo như vậy rồi.
Đới Phượng Niên gấp tờ báo lại, nhìn thẳng vào em gái: “Ta giao Vĩnh Khang cho ngươi quản lý là vì ngươi là em gái của ta, ngươi họ Đới, chứ không phải vì ngươi xuất sắc hay tập trung làm việc gì cả.”
“Ngươi tùy tiện chơi bên ngoài như thế nào, ta mặc kệ. Cho dù ngươi đưa các nàng về nhà, ta cũng có thể nhịn. Nhưng bây giờ Vĩnh Khang và Thần Thoại đang đánh nhau, mọi người liều chết ngươi chết ta sống, ngươi lại lãng phí tiền như vậy bên ngoài. Điều này ta không thể nhịn.”
Giọng nói của Đới Phượng Niên vô cùng nghiêm túc.
Đới Phượng Ny nhún vai: “Thần Thoại sắp phá sản đến nơi rồi, còn cái gì đáng sợ nữa chứ?”
“Thật sao?” Đới Phượng Niên vứt tờ báo trong tay cho nàng: “Một công ty sắp phá sản còn mở nhà hàng lẩu, đồng thời thanh thế còn to lớn như vậy sao?”
Đới Phượng Ny mở tờ báo ra xem, trên trang nhất có viết rõ ràng.
“Nhà hàng lẩu Hải Lý Lao của công ty Thần Thoại khai trương, khách khứa như mây.”
Thậm chí còn có đoạn tâng bốc Thạch Chí Kiên là Thạch siêu nhân, nói lẩu Hải Lý Lao là canh thần tiên.
Tóm lại, trên tờ báo không hề có chút dấu hiệu nào là nói Thạch Chí Kiên sắp phá sản, ngược lại chỉ thấy hắn là một doanh nhân xuất sắc đã đi ngược lại nghịch cảnh.
“Làm sao lại như vậy chứ? Thần Thoại không phá sản sao?” Giọng nói của Đới Phượng Ny cao lên.
Theo nàng tính toán, tài chính của Thạch Chí Kiên đã không còn, hắn không kiên trì nổi mới đúng chứ.
Nàng thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng mấy ngày nữa sẽ sang mua lại công ty của hắn. Nhưng bây giờ, tên khốn Thạch Chí Kiên chẳng những sống tốt, mà còn nhảy nhót tưng bừng.
Đới Phượng Ny cảm thấy hoảng hốt. Một cảm giác không tốt quanh quẩn trong lòng nàng.
“Đại ca, sự việc không nên như vậy chứ. Nhất định là hắn đang thả bom khói, Thần Thoại sắp không chịu đựng được mà phá sản rồi.”
“Chịu không được, chuẩn bị phá sản? Tại sao ngươi không gọi điện thoại xác minh lại một chút?”
“Xác minh cái gì?”
“Thạch Chí Kiên có phải thật sự không chịu được hay không?”
“Ngươi cho rằng ta không dám?”
Đới Phượng Ny nói là làm, trực tiếp dặn dò sư gia Tô: “Mang điện thoại đến đây.”
Sư gia Tô mang điện thoại đến đưa cho Đới Phượng Ny.
Đới Phượng Ny bấm vài số, mắt phượng run lên, gọi cho Thạch Chí Kiên.