Đúng lúc này, Lôi Lạc đột nhiên lên tiếng: “Ta thích không phải ngâm chân hay trị liệu đầu, mà là bài hát vừa rồi. Nó rất hợp với tình huống, cũng rất êm tai. Nhưng ta không biết là ai đã sáng tác nó?”
Mọi người cùng nhau nhìn Thạch Chí Kiên.
Đúng vậy, bài hát vừa rồi rất hay, chủ yếu là cảm xúc kéo theo rất tốt, rất có sức cuốn hút.
Mặc dù Thạch Chí Kiên không biết xấu hổ nhưng hắn không thể tự kềm chế mà tự khen chính mình.
Hoàng Triêm tốt xấu gì cũng bị xã hội vùi dập bảy tám năm, biết lúc này mình nên làm cái gì.
Hắn vội bỏ cây đàn xuống, tiến lên một bước, dùng giọng điệu kích động nói: “Các vị lão đại, cho ta nói một câu. Mặc dù bài hát này là ta hát, nhưng không phải do ta viết, mà là Thạch tiên sinh đích thân sáng tác.”
“Cái gì?” Lôi Lạc kinh hãi, khó có thể tin nhìn Thạch Chí Kiên.
Nhan Hùng thiếu chút nữa bị nước trà sặc chết, mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Hào cà thọt lại càng kích động, nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Hắn còn có bản lĩnh này?”
Ngay cả Hướng lão thập trước đó nhìn hắn không vừa mắt cũng kinh ngạc, có chút không tin nhìn Thạch Chí Kiên. Hắn chỉ giỏi đánh nhau và tán gái, nào có chuyện sáng tác bài hát chứ?
Thạch Chí Kiên nhìn ánh mắt kinh hãi của mọi người, hơi khom người, không kiêu ngạo cũng không tự tin, chắp tay nói: “Hổ thẹn.”
Hoàng Triêm tiếp tục khen ngợi: “Thạch tiên sinh đúng là khiêm tốn. Ta thật sự phục hắn sát đất. Quan trọng nhất, hắn nói hắn sáng tác bài hát này là vì Lạc ca, vì Nhan gia, vì Hào ca và các anh em ngũ hồ tứ hải.”
“Hắn còn nói các ngươi tin tưởng hắn, chịu bỏ tiền gia nhập liên minh, trở thành đại lí của hắn. Đó chính là nể mặt hắn. Hắn không biết trả ơn bằng cách gì, chỉ có thể dùng ca khúc này để thể hiện kính ý của mình mà thôi.”
Lời của Hoàng Triêm nói khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào. Ban đầu, bọn hắn gia nhập liên minh là vì tiền, không ngờ Thạch Chí Kiên còn khách sáo như vậy, sáng tác bài hát cho mọi người. Đột nhiên, tất cả mọi người cảm thấy Thạch Chí Kiên vô cùng chân thành, là người đáng để kết giao và tin tưởng.
“Có ai không? Lấy một triệu rưỡi ra đây.” Hào cà thọt hô to: “A Kiên coi trọng nghĩa khí như vậy, ta cũng sẽ nói nghĩa khí với hắn. Ký hợp đồng hôm nay luôn.”
“Ta cũng lấy tiền ra luôn. Ta ký hợp đồng đại lý Hải Lý Lao.” Nhan Hùng là lão hồ ly, biết lúc này mình nên thể hiện phong thái của mình, tuyệt đối không để cho Hào cà thọt đoạt mất danh tiếng.
Thạch Chí Kiên nhìn một vali tiền bày ra trước mặt mình, hắn nói: “Sao lại như thế chứ?” Hắn quay sang nhìn Hồ Tuấn Tài đang mở to mắt nhìn: “Mau cầm hợp đồng đến đây, thuận tiện giúp ta kiểm tra lại số tiền.”
Tiền đến tay mới là tiền của mình.
Mọi lời nói suông đều là giả.
Cho dù đám người Nhan Hùng, Hào cà thọt cam kết lợi hại đến cỡ nào, nếu hôm nay bọn hắn không lấy tiền ra, hết thảy chỉ là giả.
Nhìn những vali đựng tiền trước mặt mình, Thạch Chí Kiên biết kế hoạch của mình đã thành công.
Không, nói cho đúng, mới thành công một nửa mà thôi.
Ít nhất có thể giải quyết việc cần kíp trước mắt. Tiếp theo, chuyện hắn cần làm là chiếm đoạt công ty Vĩnh Khang.
…
Giữa trưa.
Mấy ngày nay, tâm trạng của Đới Phượng Ny cực kỳ vui vẻ.
Thấy sắp tết rồi, Đới Phượng Ny dẫn Hồ Diễm Ny đi mua sắm tại các cửa hàng lớn ở Hồng Kông.
Những gì nàng cần làm là mua vui cho Hồ Diễm Ny, điên cuồng mua sắm.
Mặc dù Vĩnh Khang vẫn còn đang đánh trận với Thần Thoại, vì đánh bại Thần Thoại mà tài chính của Vĩnh Khang cũng xuất hiện vấn đề nhưng Đới Phượng Ny tuyệt đối sẽ không vì thế mà bạc đãi bạn gái của mình.
Huống chi Vĩnh Khang không giống Thần Thoại.
Công ty Thần Thoại chỉ có hai nhà máy, không có hậu thuẫn mạnh mẽ ủng hộ đằng sau, dẫn đến mắt xích tài chính bị đứt gãy, lúc nào cũng có người đến cửa đòi nợ, chuẩn bị phá sản đến nơi.
Đới Phượng Ny tính toán, Thần Thoại không thể kiên trì được hai ngày nữa.
Ngày mốt chính là ngày cuối năm. Đến lúc đó, Thạch Chí Kiên không trả nổi tiền ngân hàng cho vay. Công ty Thần Thoại sẽ bị mang ra đấu giá. Đế quốc thực phẩm mà Thạch Chí Kiên toàn tâm toàn ý muốn tạo ra sẽ tan rã trong nháy mắt.
Thực lực công ty Vĩnh Khang hùng hậu. Cho dù bây giờ bọn hắn đang kinh doanh thua lỗ, nhưng vì có tập đoàn Đới thị ủng hộ, phương diện tiền bạc tuy có khó khăn nhưng vẫn có thể duy trì.
Đương nhiên, trước khi công ty Thần Thoại sụp đổ, Vĩnh Khang tạm thời không có vấn đề gì.
Chính vì vậy, tâm trạng của Đới Phượng Ny mới có thể siêu tốt, mới có tinh thần tiếp tục mus sắm.
Tới gần giữa trưa, Đới Phượng Ny có chút lớn gan dẫn Hồ Diễm Ny đến biệt thự Đới gia.
Trước kia, nàng tán gái trên cơ bản đều mướn phòng bên ngoài, không dám mang về nhà, bởi vì nàng sợ đại ca Đới Phượng Niên nhìn thấy, nhưng lần này thì khác. Nàng cho rằng Hồ Diễm Ny khác với những nữ nhân khác.
Sư gia Tô theo sát bên cạnh Đới Phượng Ny. Một mặt hắn hâm mộ Đới Phượng Ny cua được minh tinh trong mộng Hồ Diễm Ny. Nên biết rằng hắn mê Hồ Diễm Ny nhất. Trong phòng của hắn treo đầy áp phích của Hồ Diễm Ny.
Mặt khác, sư gia Tô biết tính cách của đại thiếu gia Đới Phượng Niên của mình như thế nào.