Cho dù là ai cũng không nghĩ đến, Thạch Chí Kiên lại dàn dựng một “bài hát mạnh mẽ” độc đáo đến như vậy.
Nhan Hùng nghe được giọng hát đó, bị dọa đến rùng mình một cái, hai chân thiếu chút nữa nhảy ra khỏi thùng nước.
Hào cà thọt là người què, nhưng không ngăn được hắn nắm chặt quải trượng, chuẩn bị chiến đấu.
Các thanh tra khác kinh ngạc nhìn lên sân khấu giống như nhìn thấy quỷ.
Trên sân khấu, Hoàng Đại Nha Hoàng Triêm mặc trường bào, đội mũ rũ xuống giống như một học giả Nho giáo thời xưa, chẳng khác nào một di tích văn hóa được khai quật, khóe miệng còn dán một sợi râu, hai tay điều khiển cổ cầm, rống to họng hát bài Thương Hải Nhất Thanh Tiếu.
Bài hát này không phải do hắn viết.
Là Thạch Chí Kiên viết.
Hoàng Triêm ban đầu muốn sáng tác một bài hát rất trữ tình, chẳng hạn như Yesterday của The Beatles, nhưng nếu không hiệu quả, hắn sẽ sáng tác một bài hát truyền thống của Hồng Kông.
Hoàng Triêm cảm thấy mình tài hoa hơn người, có thể đảm nhiệm bất kỳ khó khăn nào.
Nhưng sau khi Thạch Chí Kiên nghe xong, hắn không thỏa mãn. Không phải là hắn không thích nhạc nước ngoài mà là hắn cảm thấy không có cái gì mới mẻ.
Cuối cùng, Thạch Chí Kiên tự mình cầm bút viết ra bài Thương Hải Nhất Thanh Tiếu.
Hoàng Triêm vẫn còn nhớ rõ sự ngạc nhiên của mình khi Thạch Chí Kiên đưa cho hắn bài hát. Hắn không thể tin được một bài hát như vậy lại được viết ra từ một người chưa đến hai mươi tuổi.
Mặc kệ là ca từ hay là giai điệu, tất cả đều đậm chất hùng tráng.
Đúng vậy, một khắc đó Hoàng Triêm đã bị bài hát mê hoặc, cảm giác linh hồn của mình đã bị luân hãm.
Giống như trong mộng, hắn mới là chủ nhân của bài hát. Bài hát này vì hắn mà đến.
Vào lúc đó, Hoàng Triêm đột nhiên có một mong muốn sáng tạo mãnh liệt. Ngay cả một người ngoài nghề như Thạch Chí Kiên cũng có thể sáng tác ra một ca khúc kinh diễm như vậy, tại sao ta lại không thể?
Thạch Chí Kiên nằm mơ cũng không ngờ ca khúc mà hắn đạo của Hoàng Triêm kiếp trước ngược lại đã kích thích tham vọng trở thành bậc thầy âm nhạc của hắn kiếp này.
Lúc này, Hoàng Triêm gật gù đắc ý, hát bài hát bằng giọng thô ráp đã hút thuốc mười năm.
“Trời cười, thủy triều dâng cao, có trời mới biết ai thua ai thắng; đất nước cười, mưa mù xa xa, sóng cuốn trôi mọi vật chung trên đời..”
Hắn hát đến vui vẻ,
Hát đến phóng đãng.
Hát đến thoải mái.
Hắn thậm chí còn hát đến mức đưa tay cởi quần áo, lộ ngực, chơi đàn và cuồng nhiệt, trông giống hệt một kẻ điên thời nhà Ngụy Tấn!
Mọi người đều bị sốc trước cánh tay trần của Hoàng Triêm, lộ ra bộ ngực, điên cuồng gảy hồ cầm…
Thạch Chí Kiên nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đám người Lôi Lạc, vội giải thích: “Đây là bài hát mà ta đặc biệt chuẩn bị cho mọi người. Tiếu ngạo giang hồ thương hải nhất thanh tiếu.”
Tiếu ngạo giang hồ?
Thương hải nhất thanh tiếu?
Đám người Lôi Lạc đã từng đọc qua tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung.
Được Thạch Chí Kiên nhắc nhở như vậy, mọi người lập tức cảm thấy bài hát thật sự quá hợp với tình huống.
Bây giờ mọi người tập hợp cùng một chỗ, chẳng phải đại hội anh hùng sao?
Nhấp nháp nồi lẩu, ngâm chân, mát xa đầu, trước mắt là biển cả mênh mông, tuyết trắng bay tán loạn, quả nhiên hào tình vạn trượng, tiếu ngạo giang hồ.
Dần dần, đám người Lôi Lạc không còn cảm thấy bài hát này chói tai nữa, cũng không còn cảm thấy vẻ bề ngoài xấu xí của Hoàng Triêm nữa.
Trước mắt bọn hắn là một con thuyền lớn, tuyết bay đầy trời và biển cả dậy sóng.
Đây là tiếu ngạo giang hồ đến cỡ nào?
…
“Các vị, mọi người có cảm thấy hài lòng với sự sắp xếp như vậy của ta không? Có cảm giác giống như làm thượng đế không?”
Khi bài hát kết thúc, Thạch Chí Kiên mỉm cười hỏi mọi người.
Lôi Lạc không lên tiếng. Hắn còn đang ngâm chân.
Đám người Nhan Hùng, Hào cà thọt không lên tiếng. Bọn hắn vẫn còn chưa tỉnh lại trong khiếp sợ vừa rồi.
Những người khác thì không cần phải nói. Bọn hắn nhìn sân khấu, nhìn bàn ăn rồi lại nhìn thùng ngâm chân bên dưới, còn có nữ nhân mặc sườn xám đang mát xa đầu cho mình, nhất thời tất cả đều không biết nói cái gì.
Đột nhiên…
Bốp bốp bốp.
Lôi Lạc dẫn đầu vỗ tay.
Tiếp theo là đám người Nhan Hùng, Hào cà thọt cũng vỗ tay.
Hào cà thọt vừa vỗ tay vừa mắng to: “Mẹ kiếp, bày ra nhiều trò mới như vậy, thật sảng khoái.”
Nhan Hùng cũng nói: “A Kiên quả nhiên có tài. Ngay cả mấy thứ này cũng có thể nghĩ ra.”
Lão đại Bạch Đầu Ông của Hoà Ký khen Thạch Chí Kiên một câu: “Sống phóng túng như một con rồng. Người trẻ tuổi có thể làm được đến mức như vậy rất không dễ dàng.”
Lão đại của Thập Tứ K quay sang nói với con trai của mình là Hướng lão thập: “Ngươi nhìn người ta đấy rồi lại nhìn mình xem. Còn không biết cố gắng hơn?”
Hướng lão thập không phục trừng mắt nhìn Thạch Chí Kiên, miệng lẩm bẩm: “Cái này có là gì chứ? Đổi lại là ta, ta cũng có thể làm được.”