Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 383 - Chương 383. Hưởng Thụ Đế Vương

Chương 383. Hưởng thụ đế vương
Chương 383. Hưởng thụ đế vương

Người sống trên đời nhất định phải phân chia giai cấp.

Còn thân phận và địa vị của ngươi sẽ quyết định ngươi ăn ở đâu.

Giống như Lôi Lạc, trước kia hắn ở vịnh nước cạn, nhưng sau khi hắn trở thành tổng thanh tra, hắn đã chuyển lên đỉnh núi Thái Bình.

Thành ra, nơi ăn uống cũng sẽ trở nên khác biệt. Trước kia có thể ngồi ăn ở quán ăn địa phương, nhưng bây giờ tối thiểu nhất cũng phải ăn ở nhà hàng lớn.

Khi mọi người còn đang suy nghĩ, Thạch Chí Kiên cười nói: “Hồng Kông không thiếu kẻ có tiền, chỉ thiếu nơi giải trí thích hợp với thân phận và địa vị của kẻ có tiền.”

“Nhà hàng nổi Hải Lý Lao tích hợp văn hóa giải trí và ẩm thực, là nơi hưởng thụ như đế vương của giới siêu giàu. Khẩu hiệu của chúng ta là…”

Thạch Chí Kiên dừng lại một chút, nhìn tất cả nhân viên trong nhà hàng.

“Khách hàng là thượng đế.”

Mọi người đồng thanh hô to.

Đám người Lôi Lạc kinh hãi.

Hay cho câu “khách hàng là thượng đế”, vậy những người này không phải là thiên sứ hầu hạ thượng đế sao?

Lôi Lạc cực kỳ cao hứng, không nhịn được tìm một cái ghế rồng ngồi xuống, trên ghế có lót đệm, vô cùng êm ái.

“A Kiên, ngươi nói nghe êm tai như vậy, vậy ngươi có thể cho chúng ta nhìn xem cách sống của thương đế là như thế nào không?”

“Đúng vậy, cũng cho chúng ta hưởng thụ cảm giác đế vương của ngươi một chút.” Đám người Nhan Hùng, Hào cà thọt cũng tìm chỗ ngồi xuống.

Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi.”

Thạch Chí Kiên vỗ tay, một nhóm nữ nhân mặc sườn xám mang món ăn lên.

Tối hôm qua mọi người cũng đã chứng kiến cảnh tượng này, cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.

Khi món ăn còn chưa mang lên đủ, lại có mỹ nữ bước lên, mỗi người ôm một cái thùng gỗ.

Đám người Lôi Lạc cảm thấy kỳ lạ, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ nồi lẩu được đổi sang bằng thùng gỗ?

Đúng lúc này, mỹ nữ nhẹ nhàng đặt thùng gỗ xuống dưới chân từng người.

Đám người Lôi Lạc nhìn xuống thùng gỗ, nước có màu đỏ tươi, trên đó có những cánh hoa nổi, tản ra một mùi hương mê người, cũng chẳng biết là loại canh gì nữa?

Người nôn nóng thậm chí còn định tìm cái muỗng múc thử nước bên trong, xem có phải là loại lẩu mới mà tên tiểu tử Thạch Chí Kiên mới phát minh hay không.

Lúc này, những mỹ nữ bắt đầu đưa tay cởi giày cho đám người Lôi Lạc.

“Làm cái gì vậy?” Giọng Hào cà thọt lớn nhất. Hắn bị què, bình thường không thích người khác động đến chân của mình.

Đám người Lôi Lạc một bụng nghi hoặc, hai chân cởi sạch, chậm rãi bỏ vào trong thùng nước.

Mẹ kiếp, không phải để uống sao?

Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc. Nước canh ngon như vậy lại bị chân nhúng vào?

“Ơ?” Hào cà thọt ngẩn người, lúc này rất không tình nguyện cho chân vào trong thùng gỗ.

Thạch Chí Kiên gỉi thích: “Đây là bước hưởng thụ đế vương đầu tiên của chúng ta. Ngâm chân!”

“Nước trong thùng gỗ này được tẩm bởi nước hoa của Pháp, cánh hoa bên trong là hoa hồng được hái từ sa mạc Las Vegas của Mỹ. Ngoài ra, ta còn sử dụng tám loại thảo dược quý của Trung Quốc và các thành phần độc đáo khác, bao gồm dâu tây, nghệ tây, sen tuyết Thiên Sơn… được nấu trong ba giờ, đảm bảo mỗi giọt nước đều thơm và có dư vị vô tận.”

Nghe Thạch Chí Kiên chậm rãi nói, quản lý nhà hàng nổi Vương Hữu Nhân phải bật cười. Cái gì mà thảo dược quý báu của Trung Quốc, lại còn là băng sơn tuyết liên. Nó chỉ là một thùng nước bình thường cho thêm muối trắng, nhỏ ít nước hoa và rắc vài cánh hoa lên mà thôi.

Ông chủ Thạch khoác lác quá lợi hại, thiếu chút nữa ngay cả hắn cũng phải tin.

Vương Hữu Nhân thật sự bái phục công phu nổ banh nhà của Thạch Chí Kiên.

Nghe Thạch Chí Kiên nói như thế, Lôi Lạc còn chưa nói gì, nhưng một số người thích ăn uống đã chảy nước miếng. Mẹ kiếp, đồ tốt như vậy lại mang đi ngâm chân.

Thạch Chí Kiên khoác lác xong, lập tức nháy mắt với các mỹ nữ.

Những mỹ nữ kia chuyển sang đằng sau đám người Lôi Lạc, dùng ngón tay thon dài của mình xoa bóp huyệt Thái Dương cho mọi người.

Thạch Chí Kiên giải thích: “Lẩu cần thời gian nấu chín, ngâm chân cũng cần thời gian. Trong lúc rảnh rỗi như thế này, mỹ nữ của chúng ta sẽ tiến hành vật lý trị liệu cho mọi người, có tên gọi là trị liệu đầu.”

Đám người Lôi Lạc lại một lần nữa ngây ra.

Vừa rồi là ngâm chân, bây giờ là trị liệu đầu?

A Kiên này quá sắc bén đi.

Từ đầu đến chân.

Hoàn mỹ.

Lúc này, nồi lẩu bốc khói trên bàn ăn, hai chân ngâm trong thùng nước ấm, đằng sau còn có mỹ nữ giúp ngươi mát xa đầu, sảng khoái đến không thể sảng khoái hơn.

Trong lúc đám người Lôi Lạc, Nhan Hùng đang nhắm mắt hưởng thụ, dàn nhạc trên sân khấu đối diện bắt đầu biểu diễn.

Các ban nhạc riêng ở thời đại này thường thích chơi một số bài hát trữ tình rất ngọt ngào, cho nên mọi người cũng đã chuẩn bị lắng nghe.

Lôi Lạc bưng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm chờ thưởng thức ca khúc.

Đột nhiên, âm thanh lớn của đàn cầm vang lên, theo sau là đàn nhị…

Cùng với phần đệm kỳ quái, một giọng khàn khàn vang lên: “Biển cả một tiếng cười, thủy triều dâng qua eo biển, thăng trầm theo sóng biển, chỉ nhớ hiện tại…”

Phốc! Lôi Lạc phun ra một ngụm trà.

Hết chương 383.
Bình Luận (0)
Comment