Tuyết trắng bay tán loạn.
Hôm nay, nhà hàng nổi Hải Lý Lao quả nhiên chiêng trống vang trời, pháo nổ tung vang lên.
Trong tiếng pháo nổ, Thạch Chí Kiên dẫn đầu tất cả nhân viên của nhà hàng nổi đứng trên boong tàu trang trí đèn lồng và đồ trang trí sặc sỡ để chào đón những vị khách ngày hôm nay. Nói đúng là đám người Nhan Hùng, Hào cà thọt đến nghiên cứu địa hình.
Những chiếc ô tô lần lượt chạy đến, Bentley, BMW và Mercedes-Benz, về cơ bản đều là những chiếc xe sang trọng.
Trên bến tàu, vô số người đứng nhón chân, vươn cổ để chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục này.
“Ồ, bốn đại thanh tra đều đến.”
“Còn có lão đại của bốn bang phái lớn.”
“Rốt cuộc là ngày vui gì mà nhiều người đến tham gia thế nhỉ?”
Trong lúc mọi người cảm thấy kinh gạc, bỗng nhiên có người chỉ vào phía trước: “Mau nhìn kìa? Ngay cả tổng thanh tra Lôi Lạc cũng đến.”
Một chiếc Mercedes biển số 555 chạy chậm, vượt qua tất cả các xe phía trước, tiến đến cửa nhà hàng nổi đầu tiên.
Thạch Chí Kiên đích thân xuống thuyền, đến bến tàu nghênh đón.
Cửa xe mở ra, Trư Du Tử vội vàng xuống xe giúp Lôi Lạc mở cửa xe.
Lôi Lạc mặc vest, khoác áo khoác, tóc chải ngược từ trên xe bước xuống, miệng ngậm điếu xì gà, mắt nhìn xung quanh, biểu hiện kiêu ngạo.
Thạch Chí Kiên tiến lên, ân cần hỏi thăm: “Lạc ca, cảm ơn đã nể mặt.”
Lôi Lạc mỉm cười, lắc vai một cái, áo khoác rơi xuống, Trư Du Tử vội vàng đỡ lấy: “Ngày vui của ngươi, làm sao ta không đến cổ vũ được chứ?”
Lúc này, đám người Nhan Hùng, Hào cà thọt cũng đến, chào hỏi Lôi Lạc: “Lạc ca, hôm nay nhìn ngươi rất đẹp trai.”
“Lạc ca, nhìn khí sắc của ngươi không tệ.”
Lôi Lạc mỉm cười: “Đừng nịnh bợ nữa, nào, chúng ta đi lên trước.”
Đám người Nhan Hùng và Lôi Lạc bước lên thuyền lớn. Thạch Chí Kiên đi chậm đằng sau đỡ Hào cà thọt đang khập khiễng.
Hào cà thọt tránh tay của Thạch Chí Kiên: “Không cần ngươi đỡ đâu, tự ta sẽ đi.”
“Đi gì mà đi. Đợi lát nữa qua cầu, ngươi không sợ rơi xuống nước ướt sũng sao?”
Bến tàu và con tàu được nối với nhau bằng một cây cầu gỗ, có vẻ hơi nguy hiểm.
Khóe miệng Hào cà thọt co giật một chút: “Mẹ kiếp, muốn đỡ thì đỡ chặt lên. Lỏng lẻo như thế này, chẳng có thành ý gì cả.”
“Được rồi.” Thạch Chí Kiên cười to.
“Này, có phải ta hoa mắt hay không? Phong cách trang trí nơi này rất không tệ.”
Thạch Chí Kiên cùng với đám người Lôi Lạc, Nhan Hùng đến tầng một. Nhìn cách trang trí trong đại sảnh, cách bố trí bàn ăn và khu vực đồ uống miễn phí, tất cả đều nhìn nhau với vẻ thích thú. .
Khi mọi người đến khu vực phòng riêng trên tầng hai, nhìn thấy cách bài trí tráng lệ của phòng riêng, bọn hắn không khỏi kinh ngạc lần nữa.
“Có sự khác biệt. Bên dưới là khu bình dân, còn đây là khu vực dành cho nhà giàu.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, không lên tiếng.
Đám người Lôi Lạc hỏi Thạch Chí Kiên cấp độ tiêu phí của tầng hai là bao nhiêu.
Thạch Chí Kiên không nói hai lời, móc mấy thẻ khách quý đưa cho đám người Lôi Lạc: “Có rảnh thì cứ đến chơi. Thẻ VIP giảm giá 20%.”
Lôi Lạc mỉm cười, cầm lấy thẻ khách quý: “Đến lúc đó ngươi đừng có mà hối hận đấy nhé. Chúng ta ăn khỏe lắm đấy.”
Mọi người cười cười nói nói đến tầng cao nhất, cũng là tầng xa hoa nhất của nhà hàng nổi.
Mọi người nhìn nhau, tại sao chỉ có ba bàn?
Khi Thạch Chí Kiên nói cho mọi người biết, mức tiêu phí thấp nhất cho một bàn là mười nghìn, đừng nói là Nhan Hùng, Hào cà thọt, ngay cả Lôi Lạc cũng ngoác mồm kinh ngạc.
“Mười nghìn một bàn? A Kiên, ngươi có nhầm hay không vậy?”
“Đúng vậy, làm ăn thì phải kiếm tiền nhưng kiếm ác như vậy có phải hơi quá đáng một chút rồi không?”
Hào cà thọt tự nhận mình không phải người tốt nhưng so với Thạch Chí Kiên, hắn lại cảm thấy mình giống như đàn em.
Một bàn lẩu bán giá mười nghìn, ăn cướp à?
Thạch Chí Kiên mỉm cười, chỉ vào lan can chạm khắc bằng ngọc bích, bàn ăn bằng gỗ gụ và chiếc ghế rồng lộng lẫy có khắc rồng phượng, nói: “Mười nghìn tuyệt đối đáng giá, bởi vì người có thể ngồi ở cái bàn này nhất định không phải người bình thường. Chúng ta bán lẩu, nhưng cũng bán thân phận và địa vị.”
“Ba bàn này đại diện cho ba vị khách quý có thân phận và địa vị nhất Hồng Kông. Bất luận là ai, có thể ngồi ở đây, ngày hôm sau sẽ được đăng báo, bởi vì chúng ta đã chuẩn bị pháo hoa biểu diễn, ca múa nhạc. Nói chung, phục vụ của chúng ta là tốt nhất trong toàn bộ Hồng Kông này.”
Ba bàn lớn đại diện cho thân phận và địa vị?
Đám người Lôi Lạc cẩn thận suy nghĩ lại câu nói này, lập tức cảm thấy Thạch Chí Kiên nói rất có lý.
Thử hỏi, ăn cơm ở đâu còn không phải giống nhau sao?
Tại sao rất nhiều người lại thích đến mấy chỗ cao cấp? Nhất là khi mời bạn bè thân thích, còn không phải vì mặt mũi sao?