Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 381 - Chương 381. Ngày Mai Sẽ Tốt Hơn

Chương 381. Ngày mai sẽ tốt hơn
Chương 381. Ngày mai sẽ tốt hơn

“Bây giờ chúng ta làm gì? Nhà máy có đóng cửa hay không? Chi bằng ta nói cho những công nhân kia biết sẽ cho bọn hắn ăn tết thời gian dài, tiền lương của bọn hắn thì sang năm trả.” Lưu Giám Hùng nghĩ ra kế hoạch cho Thạch Chí Kiên.

Mặc dù hắn bị Thạch Chí Kiên lừa gạt đến nhưng làm việc lâu như vậy, ít nhiều cũng có tình cảm đối với công ty.

“Nếu ngươi cần gì, ta có thể nhờ cha của ta giúp đỡ.” Belletti nói: “Hắn cũng có chút mối quan hệ xã hội, nói không chừng sẽ giúp ngươi vay được tiền ở ngân hàng.”

Thạch Chí Kiên mỉm cười, trả lời vấn đề của Lưu Giám Hùng trước.

“Nghỉ phép thì được nhưng sản xuất thì nhất định phải tiếp tục. Ngoài ra, ta sẽ thanh toán tiền lương của bọn hắn trước tết.”

Hắn quay sang nhìn Belletti: “Cảm ơn ý tốt của ngươi nhưng cha của ngươi làm người chính trực, sẽ không cho phép ngươi làm mấy chuyện như vậy đâu. Còn nữa, Vĩnh Khang đánh lén chúng ta, làm sao bọn hắn để lại đường sống cho chúng ta chứ? Những ngân hàng đó nói không chừng đã nhận được thông báo của công ty Vĩnh Khang.”

Nói xong, Thạch Chí Kiên thu dọn đồ đạc rồi đứng lên: “Tin ta đi, ngày mai sẽ khá hơn. Hai người vẫn như cũ, có chỗ nào cần dùng tiền gấp thì cứ nói với ta. Tiền lương của công nhân tuyệt đối không được thiếu. Bọn hắn làm công, kiếm tiền không dễ. Bọn hắn cố gắng cũng chỉ vì muốn ăn tết mà thôi.”

Belletti vẫn còn lo lắng.

Lưu Giám Hùng mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên, hoài nghi hỏi: “Ngày mai sẽ tốt sao?”

Thạch Chí Kiên cười nói: “Chẳng lẽ các ngươi không biết khẩu hiệu của Hồng Kông trong tương lai là ngày mai sẽ tốt hơn sao?”

Hồng Kông có khẩu hiệu này?

Lưu Giám Hùng và Belletti nhìn nhau.

Hồ Tuấn Tài ở bên cạnh, tin chắc im lặng là vàng.

“Các ngươi qua đó giúp đỡ đi. Lần này ta không xử lý Vĩnh Khang, ta tuyệt không dừng tay.”

Lưu Giám Hùng có chút không hiểu nhìn Thạch Chí Kiên. Hắn quan sát từng biểu hiện nhỏ trên gương mặt của Thạch Chí Kiên, nghĩ mãi mà không rõ tên gia hỏa này chỉ lớn hơn hắn có một tuổi, tại sao đối phương lại có thể bình tĩnh đến như vậy?

Sau khi Lưu Giám Hùng và Belletti đi rồi, Thạch Chí Kiên nhét toàn bộ tài liệu vào trong ngăn kéo. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Hồ Tuấn Tài vẫn còn chờ bên cạnh.

Thạch Chí Kiên hỏi: “Hôm nay có chuyện gì không?”

“Thạch tiên sinh có việc gì thì cứ dặn dò.”

Đã gần cuối năm, công ty luật cũng không bận lắm. Hồ Tuấn Tài đang nghĩ liệu Thạch Chí Kiên có thể giao thêm công việc cho hắn hay không, nhưng lại sợ Thần Thoại phá sản, hắn lại làm không công.

“Ngươi không sợ làm không công sao?” Thạch Chí Kiên giống như biết thuật đọc tâm, nhìn chằm chằm Hồ Tuấn Tài.

Hồ Tuấn Tài giật mình: “Làm gì có? Thạch tiên sinh sắp xếp công việc cho ta càng nhiều, ta lại càng thích. Ngươi không phải nói ngày mai sẽ trả tiền sao, ta tin ngươi.”

“Tin ta thì tốt. Ngươi đi với ta một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Ngươi không nghe nói ta có một nhà hàng nổi sao?”

“Là con thuyền lớn được biến thành nhà hàng nổi đấy à?”

Hồ Tuấn Tài cảm thấy đây là chuyện sai lầm nhất mà Thạch Chí Kiên đã làm. Thần Thoại đã sắp phá sản, lại còn làm Đông làm Tây.

Hắn cho rằng Thạch Chí Kiên tuổi còn quá trẻ. Người trẻ tuổi thì dễ dàng xúc động, kinh nghiệm không đủ.

Hồ Tuấn Tài lại nghĩ đến mình. Mặc dù ý tưởng môi giới lao động Philippines là của Thạch Chí Kiên nhưng nó lại thành hình trong tay hắn, đồng thời còn được phát dương quang đại.

Bây giờ, công ty giới thiệu việc làm của hắn có nhiều đơn đặt hàng mỗi ngày. Hắn có thể kiếm được hàng trăm đô la mỗi ngày, đó là một khoản lợi nhuận khổng lồ!

Hồ Tuấn Tài so sánh hắn và Thạch Chí Kiên. Ngoài miệng không có lông thì làm việc không tốn sức.

Mặc dù Thạch Chí Kiên mở công ty lớn, nhưng không chắc. Nhìn xem, không phải nó sắp sập rồi sao? Tuy công ty của hắn nhỏ nhưng lại vững như Thái Sơn.

Haiz, đáng thương cho ông chủ Thạch. Nếu công ty bị phá sản, phải làm sao bây giờ?

Với tính cách kiêu ngạo như Thạch Chí Kiên, ai mà nhận hắn chứ?

Không thì ta thuê hắn đến công ty môi giới của mình làm công? Để hắn làm công việc châm trà rót nước, lau bàn lau sàn nhà?

Hồ Tuấn Tài nghĩ đến đây, trong đầu cảm thấy lâng lâng.

Bình thường Thạch Chí Kiên đều đến kêu đi hét với hắn. Nếu quả thật có ngày hắn trở mình biến thành ông chủ của Thạch Chí Kiên, cảm giác nhất định sẽ rất thoải mái.

Hồ Tuấn Tài nghĩ đến đây, không nhịn được cười lên như gà mái đẻ trứng.

“Ngươi cười cái gì vậy? Có cái gì buồn cười lắm sao?” Thạch Chí Kiên thấy biểu hiện Hồ Tuấn Tài kỳ quái, tự dưng nổi điên cười ngây ngô, không khỏi hỏi một câu.

“Không có gì, ta nhớ người mẹ đã mất của mình.” Hồ Tuấn Tài lau nước miếng.

“Mẹ của ngươi chết, ngươi vui vẻ như vậy sao?”

“Mẹ kế.”

Thạch Chí Kiên gật đầu: “Ngươi thu dọn đồ đạc rồi đi với ta. Tối hôm nay sẽ ký hợp đồng đấy.”

“Ký hợp đồng? Hợp đồng gì?” Sau khi đi theo Thạch Chí Kiên, Hồ Tuấn Tài trở thành chuyên gia ký hợp đồng. Vừa nghe đến mấy chữ ký hợp đồng, hắn đã mẫn cảm rồi.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Thạch Chí Kiên mặc áo khoác vào.

Hồ Tuấn Tài vội đuổi theo đằng sau: “Thạch tiên sinh, ngươi chờ ta một chút.”

Hết chương 381.
Bình Luận (0)
Comment