Thạch Chí Kiên ôm quyền mỉm cười một tiếng.
Người chung quanh gấp lên. Lại giảm thêm mười đại lí, chỉ còn lại ba mươi đại lí.
Có cần ngày mai đến xem nhà hàng nổi trước hay không?
Không đợi bọn hắn đưa ra quyết định…
“Thạch tiên sinh, ngươi đúng là tuổi trẻ tài cao, chúng ta mới quen đã thân. Thập Tứ K chúng ta…”
Không đợi Cát Thiên Vương nói hết câu, Hàn Sâm và Lam Cương đã giành nhau nói trước: “A Kiên, cho hai chúng ta mười đại lí.”
“Thạch tiên sinh, không đánh nhau không quen biết, ta thay con trai nhận lỗi với ngươi, ngươi cho chúng ta mười đại lí.”
Cát Thiên Vương cũng không chịu yếu thế: “Thập Tứ K chúng ta…”
Nhưng lại bị Thần Gia của Triều Châu Bang cắt ngang: “Chúng ta mười đại lí.”
Cát Thiên Vương nổi giận: “Có gì cho ta nói hết câu chứ. Mọi người làm việc phải có trước có sau.”
Thần Gia nhún vai: “Cùng lắm thì chúng ta một người năm nhà.”
Như vậy, một trăm đại lí đã được chia xong.
Thạch Chí Kiên không ngờ những lão đại này lại dứt khoát như vậy. Dựa theo kế hoạch, hắn định ngày mai dẫn mọi người đi xem nhà hàng nổi của hắn trước, sau đó cổ vũ bọn hắn gia nhập liên minh, nhưng bây giờ…
Hoàn toàn không cần cổ vũ.
Trực tiếp giải quyết xong.
Lôi Lạc cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hắn đã lên kế hoạch từ trước với Thạch Chí Kiên, kẻ xướng người họa, giúp Thạch Chí Kiên chào hàng đại lí lẩu nhưng bây giờ có vẻ như không cần hắn phải lắm miệng, toàn bộ đại lí đã được bán sạch.
Một trăm đại lí.
Một đại lí năm chục nghìn.
Đó chính là…
Năm triệu.
Lôi Lạc hít một hơi, không nhịn được nhìn Thạch Chí Kiên một chút.
Người ta nói Lôi Lạc hắn đủ tham, rất biết kiếm tiền.
Nhưng so với Thạch Chí Kiên, hắn lại cảm thấy mặc cảm.
Chỉ một ý tưởng nhưng có thể kiếm được năm triệu.
Những người còn lại, lúc này tất cả đã bình tĩnh lại, nhưng bọn hắn phát hiện đại lí đã được bán hết.
Bọn hắn nhìn nhau, cảm thấy dường như mình đã bỏ qua cái gì đó.
…
Mặc dù đám người Nhan Hùng, Hào cà thọt đã mua lại một trăm đại lí của Thạch Chí Kiên, nhưng tất cả mọi người đều là người từng trải, điển hình của việc không thấy thỏ không thả chim ưng. Vì thế, việc đến nhà hàng nổi ngày mai tham quan rất quan trọng.
Tối hôm qua, Thạch Chí Kiên còn loay hoay gà bay chó chạy, vất vả lắm mới ngồi xuống ăn được một bữa. Trong công ty cũng không được yên ổn, cuối năm người đến đòi nợ tầng tầng lớp lớp.
Hiện tại, số lượng tiền mặt cuối cùng của công ty Thần Thoại cũng không còn.
Thạch Chí Kiên ngồi trên ghế ông chủ, trước mặt bày một tờ báo, một hợp đồng và một tờ giấy nhắc nhở.
Lưu Giám Hùng và Belletti ngồi đối diện, hai người nhìn nhau.
Là luật sư cá nhân của Thạch Chí Kiên, Hồ Tuấn Tài ở bên cạnh giải thích: “Ta đã sử dụng các biện pháp pháp lý để phản bác những thông tin vu khống ngươi trên tờ báo này, và ta cũng đã gửi thư pháp lý đến những tờ báo đó.”
“Ta đã giúp ngươi soạn thảo phần hợp đồng này, ngươi xem có thích hợp hay không?”
“Về phần tờ giấy nhắc nhở này là của ta. Ông chủ, sắp hết năm rồi, ngươi cần phải thanh toán phí luật sư cho ta.”
Lưu Giám Hùng và Belletti cùng nhau ngẩng đầu nhìn Hồ Tuấn Tài: “Đúng là có bản lĩnh. Lúc này mà ngươi còn nhắc nợ?”
Hồ Tuấn Tài có vẻ lúng túng vuốt mái tóc chẻ ngôi giữa của mình: “Tất cả mọi người đều là người làm ăn. Ta là luật sư, cả nhà lớn bé còn cần phải ăn cơm mà.”
“Chẳng phải trong nhà của ngươi chỉ có một mình ngươi thôi sao? Từ lúc nào lại trở thành cả nhà lớn bé?”
“Khụ khụ, ta không thể nói rõ ràng tình huống của mình được. Ta còn một đứa em gái. Nàng đã có gia đình. Ta làm anh trai nuôi cả gia đình em gái của mình, các ngươi không ngại chứ?”
“Không ngại, ngươi rất ưu tú.” Lưu Giám Hùng nói: “Phẩm chất cao thượng khiến cho ta phải rạp đầu xuống đất.”
Thạch Chí Kiên không chút do dự nhấc bút lên ký tên vào tờ giấy nhắc nợ của Hồ Tuấn Tài: “Đưa cho tài vụ, hắn sẽ xử lý.”
Lưu Giám Hùng bên cạnh nói: “Tài vụ nghỉ việc rồi. Không có tiền trả lương cho hắn, hắn đã mang số tiền cuối cùng của chúng ta chạy mất rồi.”
Thạch Chí Kiên ngây ra: “Vậy bây giờ ai chịu trách nhiệm kế toán thế?”
“Còn có thể là ai? Tô Ấu Vi. Nha đầu ngốc này không cần tiền lương cũng chịu làm sống chết. Nhân viên ưu tú như vậy đi đâu mà tìm?” Lưu Giám Hùng nói xong còn nhìn Hồ Tuấn Tài một chút.
Hồ Tuấn Tài tằng hắng, đỡ mắt kính lên, không nhìn ánh mắt khiêu khích của Lưu Giám Hùng.
Giọng điệu của Lưu Giám Hùng thâm trầm: “Không có so sánh sẽ không có đau thương. Có một số người khốn kiếp như vậy đấy.”
Thạch Chí Kiên nhìn vẻ mặt lúng túng của Hồ Tuấn Tài, cười nói: “Nếu ngươi tin ta, tiền lương của ngươi chậm nhất sẽ được thanh toán vào ngày mai. Sao, có dám đánh cược không?”
“Ta tin ông chủ, đồng thời vẫn rất tin tưởng ngươi.” Hồ Tuấn Tài ngoài miệng thì nói như vậy nhưng lại cẩn thận cất tờ giấy nhắc nợ. Biết đâu chừng đến lúc đó nó sẽ có tác dụng.