“Đương nhiên là được. Ngươi nói nghe một chút đi.” Nhan Hùng thấy có cơ hội, vội xoa tay nhìn Thạch Chí Kiên.
“Ta đã mở nhà hàng Hải Lý Lao rồi, chuẩn bị ngày mai mời mọi người sang đó tham quan, thử đồ ăn ra sao. Ngoài ra, ta còn có một suy nghĩ, ta sẽ mở một trăm nhà hàng đại lí trên toàn bộ Hồng Kông. Cảng đảo, Cửu Long và Tân Giới, mỗi nơi cũng phải ba mươi mấy nhà hàng như vậy.”
Mọi người nghe xong, ai cũng động tâm, bắt đầu suy nghĩ một trăm nhà hàng đại lí là cái quỷ gì.
“Các ngươi cũng nhìn thấy đấy, nhà hàng lẩu rất dễ mở, trên cơ bản không cần thuê người quá nhiều, chỉ cần có nguyên liệu nấu nước của ta là được, cộng thêm có nhà hàng nổi của ta hỗ trợ, tuyệt đối khách hàng nối liền không dứt. Đến lúc đó, mọi người nằm thôi cũng có thể kiếm lời.”
Giọng điệu Thạch Chí Kiên vô cùng chắc chắn, giống như trước mắt là một ngọn núi vàng phát sáng.
“Ban đầu, ta chuẩn bị chia sẻ kế hoạch này với Lạc ca, chúng ta sẽ cùng nhau khai thác một trăm nhà hàng đại lí. Nhưng hôm nay, ta thấy mọi người hứng thú như vậy, ta không thể không bàn bạc với mọi người. Lạc ca, xin lỗi.”
Thạch Chí Kiên áy náy ôm quyền với Lôi Lạc.
Động tác đó giống như hắn đã làm sai một chuyện gì đó.
Lôi Lạc thở dài nói: “A Kiên, ngươi tuyệt đối đừng nên nói như vậy. Trên đời này, tiền chính là kiếm không hết. Đôi khi, mọi người nên chia sẻ với nhau những thứ tốt nhất, đó cũng là một niềm hạnh phúc. Hơn nữa, tất cả mọi người đều là người nghĩa khí. Kiếm được tiền, đương nhiên phải nhớ đến mọi người rồi.”
Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc trả lời khiến mọi người không khỏi cảm kích.
“Không biết đại lí này như thế nào nhỉ?” Nhan Hùng bừng tỉnh, vội tập trung vào trọng điểm.
Thạch Chí Kiên giơ một bàn tay: “Năm chục nghìn, phí gia nhập liên minh.”
Phốc.
Lam Cương thiếu chút nữa phun miếng nước canh từ trong miệng ra.
“Khụ khụ, cái gì? Năm chục nghìn?”
Thạch Chí Kiên nhìn Lam Cương: “Năm chục nghìn là nhiều sao? Đối với những lão đại như các ngươi mà nói, đây không phải là chuyện nhỏ như nhổ cọng lông tơ thôi à?”
Lam Cương bó tay. Hắn nổi tiếng quỷ nghèo trong số bốn đại thanh tra. Năm chục nghìn, áp lực rất lớn.
Nhưng đối với đám người Nhan Hùng, Hào cà thọt mà nói, năm chục nghìn hoàn toàn không phải chuyện lớn.
Quan trọng nhất là Lạc ca đã đồng ý cho bọn hắn tham dự, có thể mở đại lí.
Là lão đại của bang phái, làm cái nghề như bọn hắn, ai mà không có mấy cửa hàng? Quầy bán cá viên, quầy xe đẩy, quầy bán nội tạng bò…chỉ cần những quầy hàng lộn xộn này được cải tạo lại, sau đó sử dụng loại lẩu do Thạch Chí Kiên phát minh ra, đến lúc đó một nồi bán được mấy chục tệ, còn không phát tài sao?
Kinh doanh ăn uống mang lại nhiều lợi nhuận nhất vì mọi người luôn phải ăn, càng ăn nhiều thì bọn hắn càng kiếm được nhiều tiền.
“A Kiên, ta tin ngươi. Giống như Lạc ca đã nói, tất cả mọi người đều là người trọng nghĩa khí, nói tình cảm, không nói đến tiền. Nói đến tiền nhiều tổn thương tình cảm lắm. Cho nên, ta muốn mở ba mươi đại lí, ngươi có thể giảm giá cho ta được hay không?”
Lời nói này của Nhan Hùng khiến Thạch Chí Kiên theo không kịp.
“Thật ngại quá, Nhan gia, ba mươi đại lí thì được, nhưng mà giảm giá thì… có chút khó làm.”
Nhan Hùng còn muốn trả giá, lúc này Hào cà thọt chống quải trượng đứng ra: “Ta cũng muốn mở ba mươi đại lí, không cần ngươi giảm giá.”
“Mẹ kiếp, còn có kiểu đoạt mối làm ăn như vậy sao?” Nhan Hùng vô cùng khó chịu. Ta còn chưa nói xong, một tên què như ngươi đứng ra làm gì?
“Hào ca, ngươi không đúng rồi. Ta và A Kiên còn đang thảo luận, ngươi đột nhiên nói như vậy khiến cho ta cảm thấy lúng túng.”
“Lúng túng cái gì? Không phải ngươi muốn trả giá sao? Không có tiền còn đòi làm ăn? Ta sẽ mua ba mươi đại lý.” Hào cà thọt sảng khoái nói.
Nhan Hùng bị Hào cà thọt nói đến đỏ mang tai, lập tức nói ngay: “Ai nói ta không muốn? Ta ôm ba mươi đại lí. A Kiên, ngươi không cần giảm giá cho ta. Bớt một phân tiền, ta sẽ giận ngươi đấy.” Nhan Hùng tức giận nói, sống chết cũng muốn lấy lại mặt mũi.
Hào cà thọt giơ quải trượng chỉ vào Nhan Hùng: “Ngươi giỏi lắm!”
Nhan Hùng ưỡng ngực: “Còn cần phải nói sao?”
Thạch Chí Kiên sợ bọn hắn lại ầm ĩ, vội nói: “Tổng cộng có một trăm đại lí lận, còn bảy mươi cái nữa mà. Nếu Hào ca cảm thấy hứng thú, ta để cho ngươi ba mươi đại lí.”
“Được, không hổ là anh em tốt của ta, biết ta muốn gì. Ta lấy ba mươi đại lí.” Hào cà thọt nhếch miệng cười to.
Những người khác vốn đang định tiếp tục quan sát. Dù sao năm chục nghìn phí gia nhập liên minh không phải con số nhỏ. Rất nhiều người đang dự định ngày mai đến tham quan nhà hàng nổi của Thạch Chí Kiên rồi tính sau.
Tuy nhiên, Nhan Hùng và Hào cà thọt lại hành động như thế, hai người ôm trọn sáu mươi đại lí, chỉ còn lại bốn mươi. Muốn chết sao? Tiên hạ thủ vi cường là tốt nhất.
Thế là…
“A Kiên, chúng ta cũng coi như hữu duyên, ngươi còn nhớ ta hay không?” Lão đại Hòa Ký Bạch Đầu Ông nói với Thạch Chí Kiên.
“Đương nhiên là nhớ rồi. Không ngờ lão nhân gia ngươi lại là lão đại của Hòa Ký.”
“Ha ha, đây chính là duyên phận. Ngươi có thể nhường cho ta mười đại lí hay không?”
“Được.”