Rất nhanh, Lam Cương gắp miếng cá viên đã đun chín bỏ vào trong miệng. Cá viên quá nóng, khiến hắn phải nhe răng trợn mắt.
“Ồ, ngon quá, hoàn toàn không giống như ta đã nghĩ.”
Lam Cương kêu to.
Lúc này, mọi người dường như mới ý thức được điều gì đó, tất cả đều nhìn nhau.
Bạch Đầu Ông ra hiệu mời Hướng lão đại.
Hướng lão đại gật đầu: “Vậy ta không khách sáo.” Hắn nhúng một nhúm rau vào trong nồi nước đun sôi rồi chậm rãi nhấm nháp, ánh mắt lập tức sáng lên, khen một câu: “Ngon!”
Những người khác cũng không khách sáo, ta bỏ cá viên vào trong nồi của ngươi, ngươi bỏ rau vào trong nồi của ta, loay hoay đến quên cả trời đất.
Rất nhanh, toàn bộ đại sảnh nóng hôi hổi, mùi của các loại lẩu tràn ngập căn phòng.
Thạch Chí Kiên sai người mở cửa sổ. Một cơn gió lạnh thổi qua. Gió lạnh, lẩu nóng, phối hợp với rượu, tư vị sảng khoái khiến người trong giang hồ, còn có lão đại của cảnh sát đều tán thưởng: “Thoải mái quá!”
…
Ăn được một nửa, có thể nói ai cũng bị món ăn siêu tươi này chinh phục.
Hương vị thì đa dạng, mấu chốt là ngươi có thể chọn món ăn kèm mình thích để cho vào nồi và chọn gia vị mình ưng ý để phối hợp. Quan trọng nhất, ăn loại đồ ăn này rất hợp mùa.
“Lạc ca, tại sao đồ ngon như vậy bây giờ ngươi mới lấy ra chia sẻ với anh em thế?” Nhan Hùng cắn một miếng cá viên, nhìn Lôi Lạc nói.
Lôi Lạc đang ăn một con tôm biển, ngay cả vỏ cũng không lột, cứ như vậy mà nhai nuốt: “Đây không phải phát minh của ta mà là chủ ý của A Kiên. Hắn mở một nhà hàng lẩu, gọi là Hải Lý Lao.”
“Thật sao?” Nhan Hùng vội quay sang nhìn Thạch Chí Kiên, tròng mắt chuyển động, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lam Cương ngồi bên cạnh cầm chén nước lẩu uống sạch. Nước lẩu của hắn rất ngon, khiến cho hắn uống xong còn muốn uống nữa.
“Vẫn là A Kiên thông minh, có thể phát minh ra món ăn ngon như vậy. Mười mấy nguyên liệu khác nhau, nồi nước lẩu khác nhau, hắn bán món này còn không kiếm bạo sao?”
Lam Cương trong lúc vô tình nói ra câu nói này khiến cho tất cả mọi người đang ăn uống sôi nổi phải yên tĩnh lại.
Có thể ngồi ở đây đều là người thông minh. Năng khiếu lớn nhất của người thông minh là giỏi động não, nhất là thích nắm bắt cơ hội.
Thử nghĩ, những người đang ngồi ở đây, mặc kệ là lão đại bang phái hay là lão đại cảnh sát, ai mà không muốn kiếm tiền đến ngươi chết ta sống?
Vì tiền, mọi người có thể lục thân không nhận.
Bây giờ giống như có cơ hội phát tài.
Lẩu Hải Lý Lao, thao tác đơn giản, chỉ cần một mặt tiền, để mấy cái bàn, bày mấy cái ghế, chuẩn bị nồi nước và lò lửa, đặt các món ăn dùng cho lẩu trước mặt khách, không cần nói gì, tự mình ra tay giải quyết.
Hoàn mỹ.
Thậm chí còn tiết kiệm nhân lực.
Nhan Hùng là người đầu tiên lên tiếng. Hắn cầm khăn tay lau miệng, mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “A Kiên, ngươi cũng biết bình thường ta rất thích ngươi. Ngươi mở cái gì là Hải Lý Lao, ta cảm thấy rất thú vị. Ta tán thành.”
“Cảm ơn Nhan gia đã xem trọng.” Thạch Chí Kiên khiêm tốn nói.
Nhan Hùng thấy Thạch Chí Kiên không để ý, hắn càng thêm xác định bán thứ này nhất định có thể kiếm được tiền. A Kiên, tiểu tử ngươi muốn ăn một mình sao?
Làm gì có chuyện đó chứ?
Có tiện nghi thì mọi người cùng nhau hưởng.
“A Kiên, làm phiền ngươi nhìn thẳng vào mắt của ta. Ta nói thật với ngươi, làm ăn uống không dễ đâu, rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, nguy hiểm rất lớn.” Đám người Hàn Sâm ngửi được mùi vị gì đó, vội cùng nhau gật đầu phụ họa.
“Ngươi mở nhà hàng lẩu Hải Lý Lao, làm không tốt sẽ thất bại. Không thì để chúng ta cùng nhau san sẻ nguy hiểm với ngươi, đầu tư vào một ít, được không?” Nhan Hùng nói xong, ánh mắt sáng lên. Đó là ánh sáng của sự tham lam.
Biểu hiện Thạch Chí Kiên vô cùng khó xử. Hắn nhìn Nhan Hùng, rồi lại nhìn Lôi Lạc.
Lôi Lạc lên tiếng: “Ta thay A Kiên nhận ý tốt của mọi người. Thật ra, ta có tham gia vào nhà hàng lẩu của A Kiên, tất cả mọi người không cần phí tâm.”
“Thì ra Lạc ca cũng có tham gia. Trách không được.”
“Lạc ca luôn có óc làm ăn mà.”
“Lạc ca vô cùng sắc bén.”
Đám người Nhan Hùng một lần nữa xác định vụ mua bán này nhất định sẽ kiếm được tiền.
Tại sao? Có Lôi Lạc tham gia. Mọi người đều biết Lôi Lạc tuyệt đối không làm mấy chuyện mua bán lỗ vốn. Phàm là có hắn tham gia, tất cả đều có thể kiếm được tiền.
“Có Lạc ca bảo kê, như vậy chúng ta…” Nhan Hùng xoa tay, có vẻ không cam tâm.
Những người khác cũng giống như vậy. Rõ ràng miếng thịt mỡ đến miệng lại chạy mất.
Thạch Chí Kiên đột nhiên thở dài, biểu hiện trên gương mặt phong phú, nhìn Nhan Hùng nói: “Nhan gia, ngươi tốt với ta, ta ghi nhớ trong lòng. Nói thật, chúng ta nói là tấm lòng, không nên nói đến tiền. Nhưng lần này ta có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?”