Có lời đồn, Lôi Lạc đã từng muốn nhận một người làm em nuôi nhưng đã bị người đó từ chối.
Cũng có lời đồn, người đó là một người trẻ tuổi thông minh kiệt xuất, ba đầu sáu tay, tuổi trẻ tài cao.
Hướng lão thập im lặng, có chút khó tin nhìn Thạch Chí Kiên, ánh mắt tìm kiếm ba đầu sáu tay của đối phương. Chúng ở đâu nhỉ?
Những người khác, nhất là những người trẻ tuổi thì đang suy nghĩ câu nói vừa rồi của Thạch Chí Kiên. Hướng lão thập trong mắt hắn chỉ là tiểu bối, vậy còn bọn hắn thì sao?
Đúng vậy, trong mắt Thạch Chí Kiên, ngoại trừ bốn đại thanh tra, lão đại long đầu của bốn bang phái, bất kể là Hướng lão thập hay là những người khác, trong mắt hắn đều là tiểu bối.
Ánh mắt Thạch Chí Kiên đảo qua tất cả mọi người, sau đó mỉm cười, chắp tay nói: “Ta tên Thạch Chí Kiên, ngưỡng mộ tên tuổi của mọi người từ lâu.”
Hắn hơi cúi đầu, thái độ khiêm tốn, hoàn toàn khác biệt với kiểu hùng hổ dọa người vừa nãy.
“Quả nhiên là tuấn tú lịch sự.” Bạch Đầu Ông cười nói.
Cát Thiên Vương cũng không chịu lạc hậu: “Anh hùng xuất thiếu niên.”
Dù sao, khen ngợi một hai câu cũng không chết, còn có thể gia tăng thể diện cho mình, lưu lại ấn tượng tốt với Lôi Lạc. Chuyện tốt như vậy, ngu sao mà không làm?
Hướng lão đại nhìn thoáng qua con trai đang nóng giận, sau đó ôm quyền nói với Thạch Chí Kiên: “Là ta dạy dỗ không tốt, có gì mong ngươi bỏ qua cho.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, bước qua vỗ vai của Hướng lão thập: “Người trẻ tuổi thì rất tốt, luôn có tinh thần phấn chấn.”
Xét về số tuổi, năm nay Hướng lão thập vừa tròn hai mươi mốt tuổi, còn Thạch Chí Kiên thì mới có mười chín, còn nhỏ hơn hắn hai tuổi.
Lúc này, Thạch Chí Kiên dùng thái độ ông cụ non dạy bảo đối phương, không khỏi làm cho nội tâm của Hướng lão thập bị tổn thương rất nặng.
Nhưng người bên cạnh lại cảm thấy bình thường. Người trong giang hồ coi trọng bối phận. Cho dù ngươi còn bú sữa mẹ, nhưng bối phận của ngươi đủ cao, gọi ngươi một tiếng gia gia cũng được.
Lúc này, Hào cà thọt và Thần Gia vốn đang là tiêu điểm đã không còn ai chú ý nữa.
Hai người hừ mũi, ai cũng chẳng thèm để ý đến ai.
“A Kiên, tại sao bây giờ ngươi mới đến? Tất cả mọi người đói bụng rồi.” Lôi Lạc ngồi trên ghế chủ vị, miệng ngậm điếu xì gà, mỉm cười nheo mắt nói với Thạch Chí Kiên.
“Này, ngại quá, ta lại làm trễ nãi giờ cơm của các vị rồi.” Thạch Chí Kiên vội xin lỗi: “Nhưng, để tỏ thành ý và áy náy, ta đã chuẩn bị cho mọi người một món quà nhỏ, mong rằng mọi người sẽ thích.”
“Ý gì?”
“Là món quà gì?”
“Hắn muốn làm cái gì thế?”
Trong lúc mọi người cảm thấy nghi hoặc, chỉ thấy Thạch Chí Kiên vỗ tay, rất nhanh có mỹ nữ mặc sườn xám bưng một cái lò nhỏ đến.
Những mỹ nữ này đều mặc sườn xám màu đỏ, dáng người thon thả, cao ráo, chẳng khác nào tiên nữ diêu trì.
Cho dù mọi người kiến thức rộng rãi, lúc này cũng không nhịn được mà tán thưởng Thạch Chí Kiên chẳng biết từ chỗ nào đào được nhiều mỹ nhân sườn xám như thế.
Những người đẹp mặc sườn xám tao nhã đặt bếp nhỏ trước mặt mọi người, đương nhiên là đại thanh tra trước, sau đó đến long đầu rồi mới đến đám đàn em. Người này vừa lui ra, người kia đã tiến lên. Vẫn là mỹ nữ sườn xám nhưng lần này trên tay các nàng bưng một nồi đun nước nhỏ, bên trong nồi bốc lên hơi nóng ùng ục.
Thạch Chí Kiên dặn dò nữ nhân đặt nồi nước lên bếp lửa nhỏ, sau đó hắn nói với mọi người: “Các vị, đây là lẩu Hải Lý Lao của chúng ta, mời mọi người thưởng thức.”
“Cái gì Hải Lý Lao? Làm như mắt ta bị mù à? Là lẩu thịt chó gì có.” Mọi người lên tiếng hoài nghi.
Rất nhanh, các mỹ nữ đã chuẩn bị xong thức ăn và gia vị, bày ra trước mặt từng lão đại, cái gì là dạ dày bò, cá viên, hải sản, rau quả… nhìn vô cùng phong phú.
Rồi lại nhìn các loại gia vị như tỏi giã, mè, rau mùi, dầu ớt, nước tương, dầu… rất nhiều loại.
Mọi người cảm thấy những thứ này không giống lẩu thịt chó truyền thống chút nào. Lẩu thịt chó truyền thống không có nhiều thứ như vậy, cũng chẳng bày vẽ như thế, chỉ có ít thịt chó và xương sườn mà thôi.
Rất nhanh, nồi nước đã sôi ùng ục.
Thạch Chí Kiên gắp một miếng dạ dày bò cho vào, nhúng qua nhúng lại rồi chấm vào trong tỏi và dầu mè, cho vào miệng, nhắm mắt nói một câu: “Thơm!”
Mọi người cũng học theo, cầm lấy đũa mà làm.
Đám người Nhan Hùng cầm lấy đũa, miệng lẩm bẩm: “A Kiên làm cái quái gì vậy? Cái thứ đồ chơi này có thể ăn sao?”
Đám người Bạch Đầu Ông cũng nói thầm: “Nể mặt Lạc ca mà nếm thử trước. Không ăn được thì nhổ ra thôi.”
Lại có người trách thầm Lôi Lạc keo kiệt. Tiệc đứng bên ngoài thì không cho ăn, lại bắt mọi người ăn lẩu. Quá keo kiệt rồi!
Nhưng khi bọn hắn nhúng miếng dạ dày bò vào trong nồi lẩu, vẻ mặt nghi hoặc chấm vào gia vị rồi ném vào miệng, biểu hiện của tất cả đều thay đổi, ánh mắt mở to.
“Ngon quá!”
“Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao cho vào bụng lại ngon đến như thế? Rốt cuộc nồi nước này có ma thuật gì?"
Nồi nước đương nhiên không có ma thuật rồi, chỉ là được Thạch Chí Kiên cho vào nguyên liệu nấu lẩu mà thôi.
Trước khi mang thức ăn ra cho mọi người, Thạch Chí Kiên đã thông qua Lôi Lạc mà tìm hiểu khẩu vị của mọi người trước.
Ai thích ăn cay, ai thích hơi cay, ai thích hương vị hải sản, ai thích cừu béo, trâu mập… tất cả đều được ghi lại.
Bởi vì lúc này mọi người ăn đều là khẩu vị mà mình thích nhất.
Cái gọi là làm dâu trăm họ, trước mặt nồi lẩu của Thạch Chí Kiên đã bị ép thành mảnh vụn.