Năm đó, Hào cà thọt từ nơi khác lén đến Hồng Kông. Vì cuộc sống, hắn đã dẫn đầu anh em gia nhập Triều Châu Bang.
Lúc đó, Hào cà thọt vẫn còn nóng tính, coi trọng nghĩa khí, vì Triều Châu Bang mà dốc cả mạng sống ra ngoài.
Chỉ trong thời gian hai năm, Hào cà thọt đã mang theo anh em của mình xuất sinh nhập tử giúp Triều Châu Bang lấy xuống địa bàn to nhỏ, khiến cho Triều Châu Bang trở thành bang phái đứng thứ hai, gần bằng Hoà Ký.
Nhưng có một lần, Hào cà thọt vì Thần Gia mà đắc tội với đối thủ một mất một còn là Phì Ba, bị Phì Ba phái người đuổi giết.
Nếu không phải Hào cà thọt phúc lớn mạng lớn, hắn đã chết từ lâu rồi. Cũng vì lý do đó mà hắn bị què một chân.
Thần Gia biết rõ Phỉ Ba muốn phái người giết chết Hào cà thọt nhưng lại không ra tay giúp đỡ, thậm chí còn âm thầm kêu tốt. Bởi vì hắn luôn cố kỵ với sự phát triển của Hào cà thọt, hận không thể mượn đao giết người, có thể loại trừ cái đinh trong mắt Hào cà thọt này.
Sau khi hiểu ra chân tướng, Hào cà thọt đã dẫn đầu anh em phản bội Triều Châu Bang, thành lập Nghĩa Quần.
Hào cà thọt trở thành lão đại của Nghĩa Quần. Còn Triều Châu Bang trực tiếp từ bang phái thứ hai của Hương Giang xuống thành bang phái thứ tư.
Hiện tại, Hào cà thọt dẫn đầu Nghĩa Quần dưới sự hỗ trợ của Lôi Lạc giống như mặt trời ban trưa. Anh em trong bang không dưới hai chục nghìn người. Tất cả đều là hạng người mạnh mẽ hiếu chiến. Đừng nói Thần Gia hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngay cả những bang phái khác cũng kiêng kỵ ba phần.
Mơ hồ, Nghĩa Quần có thể thay thế Triều Châu Bang trở thành một trong bốn bang phái lớn.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi sắp xếp chỗ ngồi cho Hào ca.”
Câu nói này là của Lôi Lạc.
Lôi Lạc ngồi vị trí chính giữa, là chủ nhà của bữa tiệc hôm nay, cũng là minh chủ của đại hội võ lâm.
Thấy Lôi Lạc lên tiếng, bên cạnh có người lấy ra một cái ghế mới tinh đặt ở vị trí dưới cùng của bốn đại bang phái.
Hào cà thọt chống quải trượng khập khễnh bước sang, nhưng không ngồi xuống mà cầm cái ghế đặt trước mặt Lôi Lạc, ngồi ngay bên dưới ánh mắt của Lôi Lạc. Lúc này, hắn mới thở phào một hơi: “Vẫn là nơi này dễ chịu hơn.”
Toàn trường sợ hãi.
Hành động này của Hào cà thọt cực kỳ phách lối, nói rõ tư thái muốn nghiền ép bốn bang phái lớn của hắn.
Lôi Lạc nhướng mắt nhưng không nói gì. Hắn nhìn lão đại của bốn bang phái lớn.
Lão đại Hoà Ký là Bạch Đầu Ông chỉ mỉm cười, không lên tiếng, dường như không thèm để ý đến hành động giành trước của Hào cà thọt.
Khóe miệng Hướng lão đại của Tân Ký nhếch lên, có chút bất mãn nhưng vẫn nhịn được.
Cát Thiên Vương của Thập Tứ K mặt không đổi sắc, dường như không nhìn thấy hành động khác người của Hào cà thọt.
Chỉ có Thần Gia của Triều Châu Bang là không nhịn được, vỗ bàn đứng dậy: “Hào cà thọt, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Đám đàn em đi theo sau lưng Thần Gia cũng trợn mắt nhìn Hào cà thọt, giống như muốn ùa lên xé xác hắn.
Đối mặt với tiếng gào của Thần Gia, Hào cà thọt ngạo mạn lè lưỡi liếm quải trượng của mình, giống như đang liếm một thanh lợi kiếm chuẩn bị ra khỏi vỏ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nheo lại nhìn Thần Gia: “Có ý gì? Ngươi có nên hỏi cái chân què này của ta trước không?”
Thoáng chốc, toàn bộ đại sảnh giương cung bạt kiếm.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Làm cái gì vậy? Hào ca, ngươi đừng nóng. Đêm nay ta mới là nhân vật chính mà.”
Vừa nói xong, một người bước ra, là một thanh niên trong bộ vest màu trắng, ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang. Người này không phải Thạch Chí Kiên thì còn ai nữa?
Thạch Chí Kiên xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Mọi người di chuyển ánh mắt từ Hào cà thọt và Thần Gia sang người hắn.
Lôi Lạc ngồi đằng trước, ngậm điếu xì gà nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên, không nói gì, giống như hành động của Thạch Chí Kiên đã nằm trong dự đoán của hắn.
Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương đều quen biết Thạch Chí Kiên. Thấy hắn đứng ra, cả ba người đều không cảm thấy kinh ngạc, nhất là Nhan Hùng, hắn còn nhiệt tình dùng ánh mắt giao lưu với Thạch Chí Kiên, giống như muốn nói “A Kiên, ngươi đến rồi à? Ta rất khỏe, còn ngươi thì sao?”
Thạch Chí Kiên đương nhiên cũng rất khỏe. Bằng không, hắn sẽ không chủ động đứng ra.
Đám người Nhan Hùng quen biết Thạch Chí Kiên nhưng còn người của bốn bang phái lớn thì không.
Bạch Đầu Ông của Hoà Ký nhìn thấy Thạch Chí Kiên, cảm giác có chút quen mặt. Rất nhanh, hắn đã nhớ ra. Lần trước ở phòng khám của bác sĩ Thomson, chàng trai trẻ này đã nhiệt tình cứu em trai của một nữ nhân người Đản.
Cát Thiên Vương của Thập Tứ K, Hướng lão đại của Tân Ký và Thần Gia thì hoàn toàn không biết hắn.
Nhất là Hướng lão thập đứng sau lưng Hướng lão đại của Thập Tứ K lại càng khó chịu, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm Thạch Chí Kiên: “Ngươi là ai? Nơi này làm gì có phần cho ngươi lên tiếng?”
Thạch Chí Kiên nhìn Hướng lão thập, còn không phải Tiểu Cường Tử mở công ty điện ảnh kiếp trước sao?
Không học tập người ta tích cực đi lên, lại học đòi cha của mình đến nơi này.
“Ta là ai, ngươi cứ hỏi Lạc ca một chút là biết ngay thôi. Ngược lại ngươi đấy, một tiểu bối thì làm gì có tư cách nói chuyện ở đây?” Thạch Chí Kiên còn kiêu ngạo hơn cả đối phương.
Hướng lão thập đang định lên tiếng, bên cạnh đã có người nói: “Hắn là em nuôi của Lôi Lạc đấy.”
Thoáng chốc, tất cả lão đại long đầu của các bang phái đều kinh ngạc nhìn Thạch Chí Kiên.