Thạch Chí Kiên bỏ lại ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ, nói với Soả Cường: “Lạc ca muốn mời ta lên đó. Ngươi đợi ở chỗ này tạm một lúc nhé.”
Soả Cường miệng gặm chân gà gật đầu thật mạnh với Thạch Chí Kiên, giọng nói hàm hồ: “Ngươi hãy tự chăm sóc cho mình. Ta ăn no rồi chờ ngươi.”
Thạch Chí Kiên quay đầu lại nhìn Hào cà thọt.
Hào cà thọt mỉm cười nói với hắn: “Nhìn ta làm cái gì, ta và ngươi lên cùng.”
Hào cà thọt nói xong, hắn quay sang nói với Tế Uy và Đại Uy: “Hai tên khốn các ngươi chờ ở đây đi. Cho dù lão đại của các ngươi bị người ta chém chết, các ngươi cũng không cần động, hiểu chưa?”
Tế Uy và Đại Uy gật đầu với Hào cà thọt: “Ta hiểu rồi.”
Đại Uy nhìn Thạch Chí Kiên, bổ sung thêm một câu: “Kiên ca, nhờ ngươi chăm sóc Hào ca giùm.”
Thạch Chí Kiên còn chưa trả lời, Hào cà thọt đã khó chịu nói: “Ai chăm sóc ai chứ? Đừng nhìn ta bị thọt, nhưng ta sắc bén hơn hắn nhiều đấy.”
Nói xong, Hào cà thọt dùng quải trượng chạm vào eo của Thạch Chí Kiên: “Nào, để ta đi đằng sau bảo vệ cho ngươi.”
Thạch Chí Kiên dở khóc dở cười, dẫn đầu bước lên lầu hai của căn biệt thự.
Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt một trước một sau bước lên lầu hai. Vừa mới lên đến lầu hai, hai người đã nhìn thấy tâm phúc của Lôi Lạc là Trần Tế Cửu và Trư Du Tử đang đứng hút thuốc.
Giữa mùa đông, Trần Tế Cửu mặc chiếc sơ mi hoa đặc trưng của mình, tựa người vào lan can một cách điệu đà. Đối diện là Trư Du Tử một tay chống nạnh, một tay kẹp thuốc phì phèo.
Trư Du Tử đứng đối diện cầu thang, vừa nhìn thấy Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt, hắn đã chủ động tiến lên nghênh đón.
“A Kiên, Hào ca, các ngươi đã đến rồi à? Lạc ca đang ở trong phòng chờ các ngươi đấy.”
Trần Tế Cửu quay đầu nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên, sau đó liếc mắt nhìn Hào cà thọt rồi lại quay lại nhìn Thạch Chí Kiên: “Lát nữa ngươi tuyệt đối đừng bị hù dọa. Tất cả những người bên trong đều là những đại nhân vật có máu mặt trên giang hồ Hồng Kông.”
Hào cà thọt ở đằng sau khinh thường nói: “Sợ cái gì? A Kiên có ta bảo kê, cho dù có người của tứ đại bang phái đến cũng không cần sợ.”
Trần Tế Cửu cười hì hì: “Nói cũng đúng. Trên đời này có ai uy phong hơn Hào ca nữa chứ?”
Trư Du Tử tiến lên ôm cổ Thạch Chí Kiên, thì thầm bên tai của hắn: “A Kiên, ta coi trọng ngươi lắm đấy. Lần này Lạc ca nói sẽ dốc toàn lực ủng hộ ngươi.”
Trư Du Tử là tâm phúc của Lôi Lạc. Thạch Chí Kiên và Lôi Lạc có kế hoạch gì, hắn là người rõ ràng nhất.
Sở dĩ hắn nói câu nói này vói Thạch Chí Kiên, đơn giản có hai mục đích.
Thứ nhất, hắn rất được trọng dụng. Lạc ca vô cùng coi trọng hắn.
Thứ hai, hắn coi trọng Thạch Chí Kiên, muốn tạo mối quan hệ với Thạch Chí Kiên.
Hào cà thọt thấy hai người lén lén lút lút, không khỏi cảm thấy khó chịu: “Làm cái gì vậy? Ngươi có vào hay không?”
Thạch Chí Kiên vỗ sau lưng Trư Du Tử, nói một câu: “Cảm ơn Tử ca. Nhớ kỹ, tất cả mọi người đều là gia kỷ lang.”
Trư Du Tử mỉm cười, cũng vỗ sau lưng Thạch Chí Kiên, dùng giọng Triều Châu nói: “Đúng đúng đúng, tất cả mọi người là gia kỷ lang.”
Ngầm hiểu lẫn nhau, tất cả không cần phải nói ra.
Hào cà thọt lại nghe được rõ ràng, mắng to: “Mẹ kiếp, ngươi cũng gia kỷ lang, ta cũng gia kỷ lang. Có phải gia kỷ lang ở Hồng Kông này quá nhiều rồi không?”
…
Lầu hai, đại sảnh.
Khi Thạch Chí Kiên và Hào cà thọt bước vào trong đại sảnh, bên trong đã ngồi rất nhiều người.
Nói chính xác là lão đại tam sơn ngũ nhạc của Hương Giang.
Bốn đại thanh tra của Hương Giang, Nhan Hùng, Hàn Sâm và Lam Cương ngồi phía trên bên trái. Bên dưới là các thanh tra của từng khu vực và đầu lĩnh cảnh sát.
Lão đại của tứ đại bang phái, Bạch Đầu Ông của Hoà Ký, Hướng lão đại của Tân Ký, Cát Thiên Vương của Thập Tứ K cùng với Thần Gia của Triều Châu Bang ngồi ở phía trên nhất bên phải. Bên dưới là long đầu của những bang phái khác ở Hương Giang. Thượng vàng hạ cám cũng có bảy tám người.
Đứng đằng sau những lão đại long đầu là đàn em đầu lĩnh. Người nào cũng tinh thần phấn chấn, ánh mắt sắc bén giống như gà chọi.
Một phòng hắc bạch hai đạo phân biệt rõ ràng.
Cộc cộc cộc.
Hào cà thọt chống quải trượng tiến vào trong đại sảnh. Trước mặt bao người, hắn chống mạnh quải trượng xuống đất. Đầu tiên, hắn lướt nhìn đám cảnh sát Nhan Hùng. Sau đó hắn quay sang nhìn những nhân vật bên phải, nói to: “Chỗ ngồi của ta ở đâu?”
Hào cà thọt xuất thân Triều Châu Bang, theo lý long đầu Thần Gia của Triều Châu Bang là lão đại của hắn, nhưng Hào cà thọt nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một chút, thái độ vô cùng ngang ngược.
Người giang hồ bình thường rất coi trọng bối phận. Mặc kệ bây giờ ngươi có mạnh đến cỡ nào, Thần Gia vẫn là lão đại cũ của ngươi, ngươi cũng nên chào hỏi một tiếng mới đúng chứ.
Thấy Hào cà thọt kiêu ngạo như vậy, la hét đòi chỗ ngồi, Thần Gia chỉ có thể hừ lạnh một tiếng: “Không biết lớn nhỏ.”
Hiện tại, Hào cà thọt đang là hồng nhân trước mặt Lôi Lạc.
Giang hồ có lời đồn, Lôi Lạc có thể thượng vị, tiền là do Hào cà thọt hỗ trợ giúp đỡ. Cho nên, Hào cà thọt có tư cách kiêu ngạo như vậy.
Ngoài ra, quan hệ giữa Hào cà thọt và Thần Gia rất kém, thậm chí thiếu chút nữa đã thành thù.