Trong thời đại không phân trắng đen này, mọi người chung sống hòa bình, phục vụ cho một lão đại, là tổng thanh tra Lôi Lạc.
“Kiên ca, lần đầu tiên ta tham gia những sự kiện như thế này, ta phải làm gì đây?” Soả Cường cảm thấy bối rối, thậm chí không thể phân biệt được sự vật.
Thỉnh thoảng, ánh mắt của hắn lại lướt qua những nữ nhân người nước ngoài mặc váy ngắn, nói với Thạch Chí Kiên: “Nếu nữ nhân mặc như vậy ở Thạch Giáp Vĩ, các nàng đã bị bắt cho vào lồng heo ngâm nước rồi.”
Nhìn những nữ nhân người Hoa mặc váy dạ hội lộ nửa ngực, hắn nói thêm: “Đúng là không biết xấu hổ, còn ra thể thống gì nữa. Đánh chết ta cũng không lấy vợ như vậy.”
Soả Cường nói rất nhiều nhưng hành động thực tế lại bán đứng hắn. Ánh mắt của hắn bay đi bay lại như ong lấy mật, bay từ những nữ nhân nước ngoài mặc váy ngắn đến nữ nhân người Hoa mặc váy dạ hội, từ ngực các nàng bay đến mông của các nàng, rồi gương mặt, sau đó nuốt nước miếng một cái. Cảm giác chưa thỏa mãn khiến người ta mê mẩn.
Thạch Chí Kiên thấy Soả Cường hỏi như vậy, lập tức nói: “Nếu là tiệc tối, ngươi nên ăn một chút, uống một chút. Lạc ca mời khách, khách sáo làm gì.”
Nói xong, một nhân viên phục vụ vừa lúc đi ngang, Thạch Chí Kiên tiện tay cầm một ly sâm panh màu vàng trên khay lên, nói: “Đây là sâm panh trong truyền thuyết đấy, rất đắt, đắt hơn ngũ gia bì, còn có nước ngọt rất nhiều. Một chai hết năm sáu trăm đô la Hồng Kông.”
“Cái gì, năm sáu trăm?” Soả Cường sốt ruột, vội lấy hai cái ly trên khay xuống, không nói hai lời uống sạch hai ly, sau đó hắn lau miệng nói: “Ít nhất phải kiếm được một trăm.”
Thạch Chí Kiên hất cằm lên với hắn: “Nhã nhặn chút đi, phải có lịch sự. Có thấy đám người nước ngoài kia không, uống rượu phải từ từ, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm một.”
Soả Cường mỉm cười: “Uống rượu thôi mà, đâu phải liếm dĩa. Người nước ngoài thích nhất là mấy thứ này.”
Tuy nói như vậy, nhưng Soả Cường vẫn học theo cách của Thạch Chí Kiên, lấy một ly sâm panh rồi trông mèo vẽ hổ, nâng ly, hếch cằm, nhe răng trợn mắt chạm cốc với Thạch Chí Kiên: “Cheer!”
Uống rượu xong, Soả Cường hoàn toàn được giải phóng, hắn vội chạy đi tìm thức ăn.
Sức ăn của hắn lớn, cũng chẳng biết tốt xấu, chỉ múc những món ăn nhìn đắt tiền, ví dụ như bào ngư, vi cá, hải sản… tràn đầy một dĩa khiến người chung quanh phải nhìn sang.
Soả Cường nuốt một con bào ngư, liếm liếm ngón tay, nói với Thạch Chí Kiên: “Kiên ca, nồi bào ngư đã bị ta tận diệt. Ngươi có muốn nếm thử một chút hay không?”
Thạch Chí Kiên phất tay: “Đừng khách sáo, ta không đói.”
“Kiên ca, ngươi đúng là không biết nhân sinh gì cả. Thức ăn ngon đến vậy mà không chịu ăn. Ngươi học ta đi, tới đây đi tiểu ba lần, nới ba nút thắt lưng. Bây giờ, đừng nói là bào ngư, cho dù có hai nồi ta cũng có thể ăn hết.”
Thạch Chí Kiên giơ ngón tay cái lên với Soả Cường, cũng không vì sự thô lỗ của Soả Cường mà xem thường hắn, ngược lại còn nói: “Có thể ăn được là phúc.”
Soả Cường vui vẻ nhìn những ánh mắt kinh ngạc chung quanh: “Đám người kia cho rằng ta ngốc. Nhưng chỉ có thứ ngốc mới đứng đó cái gì cũng không ăn. Ăn no bụng cho mình, chết đói cũng có được người khác thương đâu.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Lúc này, một cây quải trượng đụng vào bên hông của hắn. Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Giơ tay lên!”
“Giơ cái đầu ngươi đấy. Từ lúc nào ngươi chuyển sang làm cảnh sát vậy?”
Hắn quay lại, chỉ thấy Hào cà thọt cười ha hả: “Ta không hù ngươi chứ? Ta còn tưởng rằng người bình thường rất sợ cảnh sát.”
“Ta không phải người bình thường.”
“Đúng đúng đúng. Ngươi không phải người bình thường. Ngươi là em nuôi của Lôi Lạc, người khác sợ ngươi mới đúng.”
Thạch Chí Kiên im lặng nhìn thoáng qua Đại Uy và Tế Uy, hỏi Hào cà thọt: “Các ngươi đến từ lúc nào vậy?”
“Đến sớm hơn ngươi một chút. Lạc ca đang nói chuyện với đám người nước ngoài, người thô kệch như chúng ta không thể chen lọt.”
Hào cà thọt ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cũng rất phách lối, một tay chống quải trượng, một ngón tay chỉ lên trên lầu: “A Kiên, ta đột nhiên có một suy nghĩ không được đúng đắn. Bây giờ Lạc ca và những người nước ngoài có quyền thế nhất ở Hồng Kông đang họp trong gian phòng đó. Ngươi nói nếu ta ném một quả bom vào thì sẽ như thế nào?”
Thạch Chí Kiên giật mình: “Suy nghĩ này của ngươi chẳng những không đứng đắn mà còn điên cuồng.”
“Thật sao?” Hào cà thọt nhún vai giơ quải trượng của mình chỉ vào đám khách quý đang múa hát: “Đám nhóc con đó tự cho rằng mình là hạng người thượng đẳng, xem thường người Triều Châu chúng ta. Ta thật sự muốn diệt bọn hắn trong vài phút.”
Giọng điệu nói chuyện của Hào cà thọt vô cùng hời hợt, giống như đang nói đùa, nhưng ánh mắt của hắn lại bắn ra ánh sáng lạnh dọa người.
Thạch Chí Kiên tin rằng, nếu có người đắc tội Hào cà thọt, hắn sẽ không ngại diệt sạch toàn bộ người có mặt tại hiện trường. Bởi vì hắn từ đầu đến cuối là một tên điên.
Trong lúc Thạch Chí Kiên đang suy nghĩ lung tung, Hào cà thọt bỗng nhiên giơ quải trượng chỉ vào ban công biệt thự, nói với Thạch Chí Kiên: “Suy nghĩ cái gì vậy? Lạc ca đang gọi ngươi kìa.”
Thạch Chí Kiên nhìn về phía ban công, chỉ thấy Lôi Lạc quần áo thẳng thớm đứng trên ban công, từ xa nâng ly rượu với hắn.
Thạch Chí Kiên cái gì cũng không nói, bưng ly rượu sâm panh ra hiệu với Lôi Lạc một chút.
Hai người cách không chạm ly.
Trong tuyết rơi lả tả,
Uống một hơi cạn sạch.