Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 403 - Chương 403. Bắt Đầu Chương Trình

Chương 403. Bắt đầu chương trình
Chương 403. Bắt đầu chương trình

Trong mắt Lý Giai Thành, hết thảy đều dựa vào thực lực mà nói chuyện.

Thực lực của Đới Phượng Niên mạnh hơn Thạch Chí Kiên, như vậy kết quả của Thạch Chí Kiên chỉ có thể thất bại mà thôi. Mặc kệ ngươi âm hiểm xảo trá như thế nào cũng không lật người nổi.

Tóm lại, thực lực nghiền ép hết thảy.

“Chúng ta cứ chờ thêm một chút. Đợi tên khốn Thạch Chí Kiên thất bại, đến lúc đó chúng ta thu mua luôn nhà máy Thạch Giáp Vĩ của hắn. Một khu vực tốt như vậy, xây dựng nhà máy mì tôm gì đó đúng là lãng phí. Còn nữa, xây dựng nhà máy nước ngon như vậy lại không làm, lại đi cung cấp nước miễn phí cho đám người Thạch Giáp Vĩ, đầu óc đúng là bã đậu.”

Là người làm ăn, Lý Giai Thành không tán thành cách lãng phí tài nguyên tốt đẹp của Thạch Chí Kiên.

Hắn thấy, hiện tại Hòa Ký đang bách nghiệp đãi hưng, khắp nơi đều là cơ hội buôn bán. Chỉ có những người biết nắm bắt cơ hội buôn bán mới là thiên chi kiêu tử, mới có thể vượt qua người khác được.

Lúc này, tiết mục kịch trên sân khấu đã bắt đầu.

Toàn bộ rạp hát được trang bị bàn tròn, ghế đẩu.

Trên bàn có nhiều loại thức ăn và đồ uống khác nhau.

Đám công nhân như Thạch Ngọc Phượng chỉ có thể ngồi đằng sau với hạt dưa, đậu phộng, còn có bánh bích quy nghiền mà thôi.

Đằng trước là bàn dành cho khách quý, trên bàn có táo, chuối, dưa đỏ và đồ uống có ga.

Bảo Nhi nhìn đồ ăn trên bàn, chu miệng không vui. Cô bé còn tưởng rằng có cái gì đó ăn ngon, nhưng cuối cùng chỉ có hạt dưa và bánh bích quy, ngay cả socola và bánh gato cũng không có.

Thạch Ngọc Phượng mở to mắt nhìn vở kịch.

Trên sân khấu, với những chiếc kẹp tóc và những bông hoa cườm đung đưa, Bạch Tuyết Tiên mặc trang phục hoa màu đỏ xuất hiện với một đoạn xướng Đế Nữ Hoa đặc sắc.

“Hoa rơi đầy trời lấp ánh trăng, mượn ly rượu kính tế trên phụng đài, đế nữ hoa mang lệ dâng hương, mong cùng chết để tạ ơn cha mẹ, lén lút xem lén lút nhìn, thấy chàng mang lệ ẩn giấu vẻ bi thương…”

Bảo Nhi chu miệng, dùng tay kéo Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng cúi đầu nhìn cô bé, sau đó nhét một nắm hạt dưa vào tay của cô bé: “Ăn hạt dưa đi.”

Bảo Nhi phụng phịu cầm lấy hạt dưa, sau đó quay sang nhìn cậu út Thạch Chí Kiên.

Thạch Chí Kiên đang bị đám nữ công nhân trẻ tuổi vây quanh hỏi han.

“Kiên ca, bình thường ngươi thích đi đâu chơi? Ta thích lên đỉnh Thái Bình Sơn để xem mặt trời mọc.”

“Kiên ca, có rảnh chúng ta đi biển lướt sóng đi, được không?”

“Kiên ca, ngươi có thích nghe Beatles không? Ta rất thích John Lennon.”

Các nàng còn rất trẻ trung, có khiếu nghệ thuật, tiếp thu cái mới nhanh chóng, thích nghe nhạc rock, xem những thứ thời thượng như phim lãng mạn, còn xem kinh kịch Quảng Đông thì chỉ là thứ mà những người cổ lỗ như Thạch Ngọc Phượng mới thích xem.

Mục tiêu của các nàng là Thạch Chí Kiên. Trêu chọc trai đẹp là chuyện mà mọi người thích nhất.

Bảo Nhi thấy không ai để ý đến mình, lập tức nhìn chung quanh. Cô bé nhìn thấy khu khách quý cách đó không xa có một cái bàn lớn bày rất nhiều đồ ăn ngon, dường như còn có socola.

Ánh mắt Bảo Nhi sáng lên, không nghĩ ngợi nhiều, trượt khỏi ghế chạy đến chỗ bàn tròn lớn.

Ở bàn tròn lớn, Chu Đại Hồng đang đắc ý giới thiệu với Hứa Chiêu Đệ: “Đây là chồng của ta, Ngô Đức Khuê.”

Đó là một nam nhân khoảng năm chục tuổi, mập ú, đôi mắt lác, thoạt nhìn không phải là người tốt.

“Chào ngươi, Hứa Chiêu Đệ à? Chúng ta làm quen một chút. Ta tên Ngô Đức Khuê, ngươi gọi ta Khuê ca là được rồi.”

Nam nhân lịch sự đưa tay ra.

Hứa Chiêu Đệ vội nắm tay của hắn: “Khuê ca, chào ngươi.”

Nam nhân thừa cơ xoa bóp bàn tay nhỏ của Hứa Chiêu Đệ.

Mặt Hứa Chiêu Đệ đỏ lên, có chút buồn nôn nhưng không dám biểu hiện ra.

Trước đó, Chu Đại Hồng khoác lác dữ dội, nói chồng của nàng khi còn ở Thượng Hải là một thiếu gia, không những đẹp trai tuấn tú mà còn kiếm bộn tiền.

Bây giờ, sau khi đến Hồng Kông, mặc dù không còn phong độ như trước, nhưng hắn vẫn là quý ông trong giới quý tộc thương lưu.

Lúc này, vị thân sĩ quý tộc đang thả dê nữ nhân khác, khiến Hứa Chiêu Đệ hoài nghi không biết Chu Đại Hồng có bị mù mắt hay không.

Tối nay, sở dĩ Hứa Chiêu Đệ có thể ngồi ở khu vực khách quý cũng là do Chu Đại Hồng kéo nàng đến, nói muốn giới thiệu rất nhiều ông chủ cho nàng.

Dáng dấp của Hứa Chiêu Đệ cũng khá đẹp, lông mày dài eo nhỏ, xinh đẹp hơn Chu Đại Hồng mặt lớn, mông lớn rất nhiều. Đương nhiên, nàng cũng có mộng tưởng câu được con rùa vàng.

Trên thực tế, Chu Đại Hồng kéo Hứa Chiêu Đệ đến đây nào phải thực lòng giới thiệu người giàu có cho nàng. Mục đích vẫn là khoe khoang sự giàu có của bản thân, thuận tiện tìm người giúp việc miễn phí, để Hứa Chiêu Đệ rót trà đổ nước giùm.

Bàn của Ngô Đức Khuê có tổng cộng sáu người. Ngoại trừ vợ chồng của Ngô Đức Khuê, Hứa Chiêu Đệ thì còn ba người nữa, đều là người cung cấp hàng cho nhà máy sản xuất hoa nhựa.

Luận vốn liếng, luận thực lực, ba người kia không bằng Ngô Đức Khuê. Cho nên cả ba ra sức nịnh nọt hắn, trái một tiếng ông chủ Ngô, phải một tiếng ông chủ Ngô.

Ngô Đức Khuê dường như rất hưởng thụ cảm giác được người khác nịnh nọt, tỏ vẻ kiêu ngạo. Hạt dưa không cắn, uống trà cũng chỉ nhấp một ngụm mà thôi.

Chu Đại Hồng thì khác, thỉnh thoảng uống sạch nước trà, rồi lại bảo Hứa Chiêu Đệ rót trà, sau đó sai đi lấy thức ăn.

Dưới sự phục vụ của Hứa Chiêu Đệ, lòng hư vinh của nàng được thỏa mãn mãnh liệt.

Hết chương 403.
Bình Luận (0)
Comment