Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 404 - Chương 404. Nước Ngọt Tử

Chương 404. Nước Ngọt Tử
Chương 404. Nước Ngọt Tử

Bảo Nhi lanh lợi bước đến bàn của Ngô Đức Khuê, lén lút nhìn hoa quả và nước ngọt trên bàn, liếm liếm cái miệng nhỏ.

“Muốn ăn không? Ta cho ngươi.” Một đứa bé nam mũm mĩm khoảng năm sáu tuổi chạy đến bên cạnh Bảo Nhi, nháy mắt nói.

Bảo Nhi cười nói: “Ngươi còn lùn hơn cả ta, làm sao mà lấy?”

Đứa bé mũm mĩm chùi cái mũi: “Không cần sợ, đây đều là nhà của ta. Ta muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

“Gạt người.”

“Ta không gạt người.”

Bảo Nhi nhìn đứa bé mũm mĩm: “Vậy tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”

“Bởi vì ngươi xinh đẹp. Ta chưa từng thấy bạn nữ nào xinh đẹp giống như ngươi.” Đứa bé mũm mĩm cười nói.

Bảo Nhi liếc mắt nhìn cậu bé: “Ngươi nhất định là người xấu.”

“Tại sao ta lại là người xấu?”

“Cậu út của ta nói bạn nam nào khen ta đẹp đều là gạt người. Gạt người thì không phải người tốt.”

“Ta không phải người xấu, ta tên A Cự.”

“Nói các ngươi cũng không tin, ông chủ Lý nhiều lần mời ta dùng cơm nhưng ta đều từ chối vì quá bận. Hôm nay vất vả lắm mới tranh thủ thời gian đến đây tham gia bữa tiệc tất niên.”

Khu vực khách quý, Ngô Đức Khuê kiêu ngạo, cố ý khoe khoang trước mặt Hứa Chiêu Đệ, nói khoác mình quen biết với ông chủ nhà máy sản xuất hoa nhựa.

Ba ông chủ cung ứng hàng bên cạnh biết Ngô Đức Khuê đang khoác lác nhưng không tiện vạch trần.

Chu Đại Hồng thấy chồng của mình có năng lực như vậy, lại càng đắc ý.

Còn Hứa Chiêu Đệ thì choáng váng bởi lời nói của Ngô Đức Khuê.

Ngô Đức Khuê còn nói: “Nếu các ngươi không tin, đợi lát nữa ông chủ Lý xong việc, hắn nhất định sẽ đến chào hỏi ta.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Chồng của ta có mặt mũi lắm đấy. Ông chủ Lý nhiều lần hỏi thăm hắn, hôm nay hắn khó khăn lắm mới tranh thủ đến được.” Chu Đại Hồng lại càng thổi phồng chồng mình lên.

Ba ông chủ cung ứng hàng bán tin bán nghi.

Hứa Chiêu Đệ thì lại tin, không nhịn được ánh mắt nhìn Ngô Đức Khuê trở nên sùng bái.

Ngô Đức Khuê nhìn thấy biểu hiện của Hứa Chiêu Đệ, lập tức biết nha đầu này đã mắc câu, tính toán đợi lát sẽ kiếm cớ đẩy bà vợ già của mình đi rồi mới tiện “giao lưu” với cô nàng này được.

“Ngươi tên A Cự? Ta tên Bảo Nhi.” Khương Mỹ Bảo nói với cậu bé mũm mĩm.

“Ngươi nhìn đi, ngươi đã biết ta tên A Cự, ta biết ngươi tên Bảo Nhi. Bây giờ chúng ta đã quen biết nhau, sẽ là bạn của nhau.”

Bảo Nhi gật đầu, tán thành lời nói của cậu bé.

Cậu bé đắc ý, đứng chống nạnh, chỉ vào hoa quả, thức uống trên bàn: “Nếu mọi người đã là bạn, như vậy ngươi muốn uống cái gì, ta mời ngươi.”

“Ta muốn uống Cocacola.” Bảo Nhi chỉ vào đống đồ uống: “Cậu út của ta không cho ta uống, mẹ cũng không, nói uống nhiều quá sẽ đau bụng.”

“Người lớn chỉ toàn gạt người thôi. Ba mẹ của ta cũng không cho ta uống. Bọn hắn nói uống nhiều quá sẽ bị rụng răng.”

“Vậy ngươi đã mất cái nào chưa?”

“Rồi, đang mọc lại.” Cậu bé nói: “Cho nên, ta không sợ.”

Cậu bé vừa nói vừa dời cái ghế tới.

“Ngươi giúp ta một tay.”

“Giúp như thế nào?”

“Ngươi vịn cái ghế, ta leo lên lấy.”

“Không được đâu, nếu bị phát hiện thì làm sao bây giờ?” Bảo Nhi có chút sợ hãi.

“Không cần sợ, đây là nhà của ta mà. Ăn đồ của nhà mình sao có thể nói là ăn trộm được.” Cậu bé vừa nói vừa leo lên, nhân lúc người lớn không chú ý mà lấy một chai Cocacola đưa cho Bảo Nhi.

Bảo Nhi nhận lấy, đang định mở miệng, cậu bé nói tiếp: “Khoan đã, ta lấy thêm một chai nữa.” Nói xong, cậu bé lấy thêm một chai tuyết lê đường phèn.

Rồi hai đứa mới núp dưới cái bàn tròn lớn.

Ngô Đức Khuê, Chu Đại Hồng đang hăng say nói chuyện, cho nên bọn hắn không nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.

Hứa Chiêu Đệ thấy hai đứa cực kỳ xinh xắn, tưởng rằng là con của ông chủ nào đó, cho nên nàng cũng không lên tiếng.

Bảo Nhi và cậu bé A Cự núp dưới bàn, cực kỳ vui vẻ.

Hai đứa bé giống như ăn trộm, cảm giác mình chẳng khác nào “đại hiệp” trong mấy bộ phim hoạt mình, cướp phú tế bần. Cảm giác lén lấy thức ăn rồi lén ăn chơi rất vui.

A Cự đưa tuyết lê đường phèn cho Bảo Nhi: “Cho ngươi cái này nè. Nó ngọt lắm, ta thích uống cái này nhất.”

Bảo Nhi nhìn thoáng qua rồi lắc đầu: “Ta không uống đâu.”

“Tại sao?”

“Nhà chúng ta có nhiều lắm, đều là cậu út mang về cho ta.”

“Vậy cậu út của ngươi nhất định có rất nhiều tiền. Vì món này đắt tiền lắm.”

Bảo Nhi lắc đầu: “Cậu út bảo loại thức uống này do nhà máy của hắn sản xuất.”

“Ồ, thì ra cậu út của ngươi là Nước Ngọt Tử.”

“Cái gì là Nước Ngọt Tử.”

“Cha của ta nói những người làm công cho nhà máy sản xuất nước ngọt thì được gọi là Nước Ngọt Tử, không có tiền đồ.” Cậu bé A Cự nói.

Bảo Nhi cái hiểu cái không: “Vậy cậu út của ta đúng là Nước Ngọt Tử rồi. Thế ba của ngươi thì sao? Hắn làm gì?”

“Ba của ta là ông chủ.” A Cự đắc ý dùng ngón tay quẹt mũi: “Hắn mở nhiều nhà máy lắm, rất lợi hại, rất nhiều người đều sợ hắn.”

Bảo Nhi không vui, cầm lon Cocacola trong tay đưa cho A Cự: “Cho ngươi này, ta không uống nữa.”

“Tại sao?”

“Ngươi nói ba của ngươi là ông chủ, còn cậu út của ta là Nước Ngọt Tử, ta không vui.” Bảo Nhi khoanh tay, chu miệng nói.

Hết chương 404.
Bình Luận (0)
Comment