Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 405 - Chương 405. Nghĩa Khí Bắt Đầu Từ Khi Còn Nhỏ

Chương 405. Nghĩa khí bắt đầu từ khi còn nhỏ
Chương 405. Nghĩa khí bắt đầu từ khi còn nhỏ

A Cự vội cười nịnh: “Ngươi đừng buồn. Ở đây không ai chơi với ta hết. Ta cũng chỉ có một mình ngươi là bạn thôi.”

Bảo Nhi lờ cậu bé đi.

A Cự vội nói: “Như vậy đi, cậu út của ngươi là ông chủ lớn, còn ba của ta cũng giống như vậy.”

Bảo Nhi vẫn không để ý.

A Cự gấp lên: “Vậy ba của ta là thợ điêu khắc hoa. Hắn làm nghề điêu khắc hoa.”

Lúc này Bảo Nhi mới hừ một tiếng: “Cái này còn tạm được.”

A Cự vội vàng đưa chai Cocacola cho Bảo Nhi: “Ngươi uống đi, ta uống tuyết lê đường phèn. Chúng ta học theo người lớn, cụng ly được không?”

“Được.” Bảo Nhi cầm chai Cocacola, chuẩn bị mở ra.

Nhưng sức của cô bé yếu, vặn mãi cũng không ra.

A Cự vội nói: “Để ta giúp ngươi.”

Cậu bé nhe răng trợn mắt dùng tay vặn nắp chai. Vặn không được thì dùng miệng để cắn.

Chai cocacola bị cậu bé lắc qua lắc lại, bên trong tích đầy bọt. Khi vặn nắp ra được, bọt lập tức bắn ra ngoài, vừa lúc bắn ngay vị trí mà Chu Đại Hồng đang ngồi.

Chu Đại Hồng đang khoa trương chồng của nàng, nói chồng của mình lợi hại đến cỡ nào, từng ăn cơm ở nhà ông chủ Lý, thậm chí còn cùng với vợ chồng ông chủ Lý đi uống café.

Nàng còn chưa nói hết câu, nước cocacola đã bắn ngay cái váy mà nàng mới mua, làm ướt một mảng.

“Có nhầm hay không vậy? Đáng chết.” Chu Đại Hồng nổi giận, đứng phắt dậy, vén khăn trải bàn lên.

Cậu bé A Cự ý thức được điều gì đó, vội nhét cái chai cocacola vào tay của Bảo Nhi.

Bảo Nhi vừa cầm lấy cái chai, khăn trải bàn cũng vừa lúc vén lên.

Bảo Nhi hoảng hốt vô cùng.

A Cự cũng bị dọa đến sợ hãi.

Chu Đại Hồng mặc kệ, một tay lôi Bảo Nhi tay cầm chai cocacola ra khỏi bàn: “Có phải ngươi bắn nước ngọt vào ta hay không?”

Bảo Nhi sợ đến choáng váng, sắc mặt tái nhợt, vô thức lắc đầu.

“Còn nói không phải? Ngươi đang cầm chai nước ngọt trong tay, không phải ngươi thì là ai?”

Bảo Nhi sợ sệt nhìn cậu bé A Cự.

A Cự vội xua tay với cô bé, ý bảo Bảo Nhi đừng khai cậu bé ra.

Bảo Nhi nhớ đến lời của Thạch Ngọc Phượng đã dạy. Mẹ nói, làm người nhất định phải có nghĩa khí.

Cho nên, Bảo Nhi lập tức im lặng không nói lời nào.

“Ngươi cho rằng ngươi không nói thì sẽ không sao? Ngươi có biết cái váy này ta mua bao nhiêu tiền hay không? Người nhà của ngươi đâu, bảo bọn hắn đến đây. Ta nhất định phải dạy dỗ tiểu nha đầu không biết nghe lời như ngươi.”

“Xin lỗi, xin lỗi, là ta không dạy con của mình tốt.”

Thạch Ngọc Phượng vẫn đang xem kịch với chị em đồng nghiệp của mình, không ngờ tai họa bất ngờ xảy ra. Bảo Nhi lại chạy đến bên này gây chuyện. Nàng vội bước đến, nở nụ cười nhận lỗi với Chu Đại Hồng, vô cùng khiêm tốn.

“Thì ra là con gái của Phượng chân thọt ngươi. Trách không được!” Chu Đại Hồng nhận ra người đến là ai, lập tức chống nạnh, vênh váo nói: “Váy này của ta rất đắt, ngươi nói phải làm sao đây?”

Thạch Ngọc Phượng cầm chiếc khăn muốn lau cho Chu Đại Hồng, nhưng đối phương lại né tránh: “Khăn của ngươi bẩn lắm, đừng đụng vào ta.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Không thì ta giặt giúp ngươi nhé.” Thạch Ngọc Phượng gấp lên.

Chu Đại Hồng còn định lên tiếng, Ngô Đức Khuê bên cạnh đã cản nàng lại: “Được rồi, con nít thôi mà, nó không hiểu chuyện. Bẩn thì cũng đã bẩn rồi, cùng lắm ngày mai ta mua lại cho ngươi cái váy mới.”

Sự rộng lượng của Ngô Đức Khuê lập tức nhận được sự tán thưởng của mọi người.

“Vẫn là ông chủ Ngô hiểu chuyện.”

“Đúng vậy, cần chi chấp nhặt với trẻ nhỏ làm gì.”

Chu Đại Hồng đang định mắng hai câu, thấy mọi người nói như vậy, lập tức thở phì phì ngồi xuống, hung hăng trừng mắt với Thạch Ngọc Phượng.

Thạch Ngọc Phượng vội nói lời cảm ơn Ngô Đức Khuê.

Ngô Đức Khuê phất tay ra hiệu Thạch Ngọc Phượng mau dẫn con gái đi, nhưng miệng lại khinh thường nói một câu tiếng Thượng Hải: “Tiểu xích lão (nghèo kiết xác)”

Lúc này.

“Ngươi nói cái gì?”

Thạch Chí Kiên đứng dậy

Ngô Đức Khuê vạn lần không ngờ đến Thạch Chí Kiên lại nói ra được một câu bằng tiếng Thượng Hải như vậy. Hắn ngây người một lúc rồi cười nói: “Anh bạn này, có thể ngươi hiểu lầm rồi.”

“Thật sao?’ Thạch Chí Kiên xoay người ôm lấy Bảo Nhi đưa cho Thạch Ngọc Phượng: “Vậy ngươi giải thích cho ta nghe thử, tiểu xích lão mà ngươi vừa nói là có ý gì?”

Sắc mặt Ngô Đức Khuê có chút khó xử: “Ngươi là ai? Tại sao ta lại phải giải thích cho ngươi chứ?”

Chu Đại Hồng bên cạnh vội tiến lên trước mặt Ngô Đức Khuê: “Hắn là em trai của Phượng chân thọt. Trước kia hắn làm cảnh sát nhưng bây giờ bị người ta đuổi rồi.”

Ngô Đức Khuê nghe xong, không khỏi yên tâm, cười khẩy nói: “Thì ra là Thạch tiên sinh. Thật ngại quá, ta cảm thấy không cần thiết phải giải thích với ngươi.” Nói xong, hắn hất cằm lên, ý tứ rất rõ ràng, ngươi còn chưa đủ tư cách.

Thạch Ngọc Phượng bước lên phía trước: “A Kiên, chúng ta đi thôi, đừng nên gây chuyện.”

Ở đây là nhà máy, mặc dù nàng đã từ chức không làm nữa nhưng cũng không muốn để lại ấn tượng xấu.

Thạch Chí Kiên không để ý đến chị của mình, mỉm cười hỏi Ngô Đức Khuê: “Nếu ta nhất định muốn ngươi cho ta một lời giải thích thì làm sao?”

“Chỉ dựa vào ngươi?” Ngô Đức Khuê nổi giận. Hắn không ngờ tên hậu bối Thạch Chí Kiên lại không biết điều như vậy, dám hùng hổ dọa người.

Hết chương 405.
Bình Luận (0)
Comment