Toàn bộ rạp hát ông một tiếng, tất cả đều kinh hô.
Sự hào phóng của Thạch Chí Kiên trong nháy mắt đã đốt lên sự nhiệt tình của toàn bộ rạp hát.
Lý Giai Thành cau mày, không ngờ có người lại dám kiêu ngạo như vậy trước mặt hắn.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát.
Cảnh sát đến rồi.
Lý Giai Thành hừ lạnh trong bụng nhìn Thạch Chí Kiên, thầm nghĩ ngươi có cuồng vọng đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải ăn cơm tù thôi.
Vợ chồng Ngô Đức Khuê lại càng vui đến phát khóc. Cuối cùng thì cảnh sát cũng đã đến, mau bắt thằng chó kia đi.
Chị em của Thạch Ngọc Phượng thì thầm kêu không tốt. Thạch Chí Kiên sắp bị bắt rồi. Mặc dù thời gian tiếp xúc không dài nhưng Thạch Chí Kiên rất đẹp trai, miệng lưỡi lại ngọt, các nàng đã sớm có cảm tình tốt với hắn.
Thạch Ngọc Phượng lại càng giật mình hơn. Một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Nàng đã từng ở đồn cảnh sát, mùi vị đó không dễ hưởng thụ.
Nhưng khi Thạch Ngọc Phượng nhìn thấy vị thanh tra mặc thường phục xuất hiện, gương mặt chợt trở nên cổ quái.
Vị thanh tra mặc thường phục cùng với bốn năm cảnh sát nghênh ngang bước vào.
“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?” Thanh tra mặc thường phục chống nạnh, một tay vén áo lên để lộ khẩu súng lục bên hông.
Trang Gia Tuấn tiến lên chào hỏi đối phương, sau đó nói bên tai người kia vài câu.
Gã thanh tra mặc thường phục nghe xong, biểu hiện hơi thay đổi. Đầu tiên, hắn gật đầu với Lý Giai Thành, thái độ vô cùng cung kính.
Lý Giai Thành rất hài lòng với thái độ của đối phương. Hắn nháy mắt ra hiệu, để gã thanh tra mặc thường phục trước khống chế tên điên Thạch Chí Kiên lại. Dám làm loạn tại địa bàn của hắn, chán sống rồi.
Gã thanh tra nghênh ngang bước đến, rút khẩu súng bên hông ra, lắc lư trước mặt Thạch Chí Kiên. Bỗng nhiên hắn lại thay đổi mũi súng, nhắm ngay Ngô Đức Khuê nói: “Mau bắt tên khốn này lại.”
“Cái gì?” Lý Giai Thành ngạc nhiên.
Ngay cả Trang Gia Tuấn cũng ngẩn ra.
“Cảnh sát, có phải ngươi nhầm rồi hay không?”
Gã thanh tra mặc thường phục chu miệng, phách lối trả lời: “Sai, thần thám nổi tiếng Đinh Vĩnh Cường ta chưa bao giờ bắt nhầm người. Mau bắt lại.”
“Trưởng quan, ngươi sai rồi, ta bị người ta đánh mà. Ngươi bắt nhầm người rồi.”
Khẩu súng lục trong tay Đinh Vĩnh Cường nhắm ngay đầu của Ngô Đức Khuê: “Ta hoài nghi ngươi buôn lậu thuốc phiện. Nếu phải, ta dẫn ngươi đến đồn cảnh sát. Nếu trả lời không phải, ta bắn nổ đầu của ngươi.”
Ngô Đức Khuê choáng váng ngay tại chỗ, nửa ngày sau mới ủy khuất nói một câu: “Phải.”
“Đúng rồi, mau bắt lại.”
Hai tên cảnh sát đè Ngô Đức Khuê xuống đất, ngay cả vợ của hắn là Chu Đại Hồng cũng bị tóm lấy luôn.
Đinh Vĩnh Cường cất khẩu súng vào bên hông, nói với Lý Giai Thành: “Ông chủ Lý, đã giải quyết xong.”
Lý Giai Thành trợn mắt. Cái này mà cũng được sao?
Dù sao Lý Giai Thành cũng là người có thân phận địa vị, cũng sẽ không chủ động hỏi Đinh Vĩnh Cường vì sao lại làm như vậy.
Trang Gia Tuấn thì khác, trực tiếp tiến lên: “Cảnh sát, ngươi làm như vậy chẳng phải đổi trắng thay đen sao?”
Lý Giai Thành nghe xong, lập tức cau mày. Trang Gia Tuấn là em vợ của hắn, nhưng dù sao cũng đã hơn ba mươi tuổi, làm việc lại còn ngây thơ như thế.
Đây là thế đạo gì? Là một thế đạo không phân trắng đen, lại đi hỏi cảnh sát vấn đề này? Hắn không thể hỏi vấn đề khác hay sao?
Quả nhiên, Đinh Vĩnh Cường cười hắc hắc, nói với Trang Gia Tuấn: “Trang tiên sinh đúng không? Con mắt nào của ngươi thấy ta đổi trắng thay đen? Ta đang phá án, đang làm việc, nhất thiết phải giải thích với ngươi sao?”
Trang Gia Tuấn nói: “Ơ, cái này…”
Đinh Vĩnh Cường tiến gần sát lỗ tai của Trang Gia Tuấn: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, chẳng qua ta muốn chơi hắn đấy, đùa chết hắn đấy, như thế nào?”
Trang Gia Tuấn nổi giận: “Ta quen với thanh tra Trần khu Loan Tử các ngươi, ta sẽ…”
“Ngươi sẽ thế nào? Ngươi muốn tố cáo ta à? Vậy thì tố cáo đi. Ta có thể nói cho ngươi biết, ai đến ta cũng không sợ. Có biết tại sao không? Biệt danh của ta là thần thám nổ đầu. Ngoài ra, ta còn có một biệt hiệu là Soả Cường.” Đinh Vĩnh Cường dùng tay quẹt mũi của mình một cái.
“Tên cũng như ý nghĩa, Soả Cường, ta là đồ ngốc mà.”
Soả Cường ngang ngược vô lý khiến Trang Gia Tuấn tức giận nhưng lại không thể làm gì.
Lý Giai Thành nói: “Gia Tuấn, ngươi để cảnh sát dẫn người rời đi, có gì về sau hãy nói.”
Soả Cường mỉm cười, dặn dò cảnh sát: “Chúng ta đi. Ông chủ Lý, không cần tiễn.”
Hắn quay sang nói với Thạch Chí Kiên: “Vị tiểu anh hùng này ra tay tương trợ, giúp đỡ cảnh sát chúng ta bắt được buôn lậu. Bây giờ ngươi có thể đi cùng để lấy khẩu cung hay không?”
Thạch Chí Kiên gật đầu: “Được.”
“Mời.”
“Mời.”
Hai anh em diễn kịch, khách sáo ghê gớm.
Thạch Chí Kiên nói với Thạch Ngọc Phượng: “Ngươi về hay ở đây xem kịch?”
Thạch Ngọc Phượng nào còn tâm trạng xem kịch nữa chứ. Nàng ôm Bảo Nhi đi theo.
Bảo Nhi quay đầu nhìn A Cự. A Cự vội vàng phất tay với cô bé.
Bảo Nhi hừ một cái, quay đầu không thèm để ý đến cậu bé nữa.
A Cự chu miệng, cảm thấy oan ức.
Sân khấu một lần nữa tiếp tục biểu diễn, giống như chưa có gì xảy ra.
Chỉ có trên mặt đất lưu lại nước ngọt, còn có máu, chứng minh sự việc xảy ra vừa rồi kích thích đến cỡ nào.