Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 408 - Chương 408. Pháp Bảo Chiến Thắng

Chương 408. Pháp bảo chiến thắng
Chương 408. Pháp bảo chiến thắng

Bên ngoài rạp hát.

Soả Cường lấy một điếu thuốc đưa cho Thạch Chí Kiên: ‘Kiên ca, có cần chơi lớn như vậy không?” Hắn chỉ vào hai vợ chồng Ngô Đức Khuê đang bị áp giải lên xe.

Thạch Chí Kiên nhận lấy điếu thuốc, Soả Cường tự mình lấy diêm giúp Thạch Chí Kiên đốt thuốc.

Ngô Đức Khuê bị áp giải lên xe nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy lo lắng, sắc mặt tái nhợt, một lần nữa xác định Soả Cường và Thạch Chí Kiên là cùng một bọn.

Nhân viên tiếp khách do ông chủ Lý sắp xếp ngoài cửa cũng kinh ngạc. Thanh tra mặc thường phục mới nãy còn rất uy phong lại đi đốt thuốc cho một tên tiểu tử không biết tên, thái độ còn rất cung kính.

“Hắn khi dễ chị của ta và Bảo Nhi, ta không thể nhịn.”

“Trách không được mà. Bảo Nhi là cấm kỵ của ngươi. Tên khốn kia xem như không may.” Soả Cường biết cách làm người của Thạch Chí Kiên. Bình thường hắn rất bình tĩnh, rất ít khi nóng nảy, trừ phi có người đụng vào Thạch Ngọc Phượng và cháu gái Bảo Nhi của hắn.

“Nhưng cũng vẫn phải cảm ơn ngươi, ngươi đã tìm ra một lý do để giúp ta.”

“Lý do gì? Ta nói thật đó, tên Ngô Đức Khuê này buôn lậu thật.” Soả Cường mở to mắt nói: ‘Ta đã nói rồi, ta sẽ làm một cảnh sát chính nghĩa, tuyệt đối không oan uổng người tốt. Tên khốn kia chẳng những buôn lậu mà còn dính đến việc cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên. Ta theo dõi hắn từ rất lâu rồi.”

Lần này đến phiên Thạch Chí Kiên giật mình: “Thật sao?”

“Ngươi cho rằng ta đang nói đùa à? Lên xe trước đi, ta đưa ngươi và Ngọc Phượng tỷ về.”

Lên xe.

Thạch Chí Kiên nói: “Ông chủ Lý rất khó đối phó, ngươi phải cẩn thận.”

“Cái này ta biết. Thanh tra khu Loan Tử Đại Đầu Anh là con chó giữ nhà của ông chủ Lý, bị ngươi đánh gãy chân, lại bị Lạc ca điều về Thạch Giáp Vĩ. Hiện tại, Loan Tử đang do Cửu ca tiếp quản. Ông chủ Lý có sắc bén hơn nữa thì đã sao? Tế Cửu ca là lão đại của ta, chẳng lẽ còn ăn ta à?”

“Tóm lại, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Thạch Chí Kiên nhắc nhở một câu, bởi vì hắn biết rất rõ ông chủ Lý là người như thế nào.

Bên trong rạp hát.

Lý Giai Thành rót một ly whisky, ngồi trên ghế sofa, im lặng uống rượu.

A Cự chu miệng thuật lại sự việc một năm một mười cho hắn nghe.

Lý Giai Thành dạy con cái rất nghiêm khắc.

Vì thế cậu bé A Cự cực kỳ sợ hắn.

Trên thực tế, A Cự vốn phải ở nhà làm bài tập. Cậu bé xin cả nửa ngày, Lý Giai Thành mới chịu dẫn cậu bé đến xem kịch.

Đương nhiên, Trang Gia Tuấn cũng cam đoan A Cự sẽ thành thật ở một chỗ, không gây rối.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, cuối cùng rồi chuyện cũng xảy ra.

“Khụ khụ, anh rể, A Cự cũng chỉ vô tình thôi mà. Tuổi của nó còn nhỏ, không biết nặng nhẹ, lần này ngươi bỏ qua cho nó đi.” Trang Gia Tuấn giúp nói vài lời cho A Cự.

A Cự cảm kích nhìn hắn, vành mắt đỏ bừng như sắp khóc.

Lý Giai Thành thở dài. Hắn kết hôn muộn, hơn ba mươi tuổi mới có được một đứa con trai. Ngoài mặt thì hắn rất nghiêm khắc, nhưng trên thực tế hắn lại chiều con vô đối.

Người khác không biết nhưng Trang Gia Tuấn lại biết rất rõ.

‘Lần sau không được như vậy nữa. Nếu ngươi còn phạm sai lầm, ta sẽ cấm túc ngươi một tháng.”

A Cự bị dọa đến run rẩy. Cấm túc đáng sợ lắm. Chẳng những không được ra ngoài, còn phải theo đám giáo viên người nước ngoài học tiếng Anh, còn có những lễ nghi loạn thất bát tao của phương Tây, ăn bò bít tết phải dùng dao nĩa như thế nào, uống nước phải uống ra sao, thật nhàm chán.

“Vâng, ba. Sau này ta nhất định sẽ nghe lời ngươi.” A Cự cúi đầu, móc đầu móng tay, yếu ớt nói.

“Ra ngoài đi.”

A Cự giống như được đặc xá, vội vàng xoay người chạy đi.

Bên ngoài có người làm chờ cậu bé.

Cậu bé vừa ra khỏi cửa đã dựa lưng vào cửa thở phào một hơi, dùng bàn tay nhỏ vỗ ngực của mình rồi nói với người làm: “A Bình thúc thúc, ta không xem kịch nữa, ngươi đưa ta về nhà được không?”

“Được rồi, tiểu thiếu gia.” A Bình biết vị tiểu thiếu gia của mình bình thường thích tham gia náo nhiệt nhất, bây giờ lại muốn về nhà sớm, đúng là kỳ quái.

A Cự đi theo người làm ra ngoài đón xe về nhà, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: “Bảo Nhi nhất định giận ta lắm. Ta đường đường là một nam nhân, lại bắt bạn ấy gánh tội thay. Cho dù là ai cũng sẽ tức giận.”

“Làm sao đây?”

“Nếu lần sau ta gặp được bạn ấy, ta nhất định sẽ dỗ bạn ấy, tặng cho bạn ấy đồ chơi mà ta thích nhất. Cũng không biết bạn ấy thích ăn kẹo không nữa, ta sẽ nhường kẹo sầu riêng Thái Lan cho bạn ấy ăn.”

“Nhưng nếu bạn ấy vẫn không vui thì làm sao?”

A Cự xoa cằm: “Vậy ta cũng chỉ có thể xuất tuyệt chiêu con chó sủa gâu gâu. Lần trước, khi mẹ giận, ba cũng làm như vậy để chọc mẹ. Mặc kệ ba làm chuyện gì sai bên ngoài, chỉ cần hai tay nắm lỗ tai, sủa gâu gâu, mẹ sẽ vui vẻ hết giận liền.”

“Đúng vậy, mẹ là nữ, Bảo Nhi cũng là nữ. Nếu mẹ thích, như vậy Bảo Nhi nhất định cũng rất thích.”

A Cự cảm thấy yên tâm, giống như tìm được pháp bảo chiến thắng.

Hết chương 408.
Bình Luận (0)
Comment