“Anh rể, Ngô Đức Khuê tốt xấu gì cũng là bạn làm ăn của chúng ta, cứ như vậy mà bị người ta bắt đi. Nếu truyền ra ngoài, danh dự của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng.”
Trang Gia Tuấn thấy A Cự đã ra ngoài rồi, lập tức nói chuyện chính với Lý Giai Thành.
Lý Giai Thành nhấp một ngụm rượu. Trước kia, hắn không thích rượu tây. Sau này, hắn mới biết được không phải là hắn không thích uống mà là hắn không để ý đến ý nghĩa của loại rượu này.
Cho dù ngươi có tiền nhiều đi chăng nữa, ngươi uống rượu ngũ gia bì thì chỉ có thể nói rõ cấp bậc của ngươi thấp.
Trái lại, nếu ngươi biết uống rượu Whisky, ngươi mới có thể hòa nhập vào tầng lớp thượng lưu thực sự, trở thành người thượng đẳng.
Uống ngũ gia bì vĩnh viễn không bao giờ hiểu ý nghĩa của uống rượu Whisky. Bởi vậy, cho dù Whisky không ngon đến cỡ nào, hắn cũng phải uống.
“Có cần ta nói một tiếng với đồn cảnh sát Loan Tử hay không? Tốt xấu gì cũng nên biểu thị một chút.” Trang Gia Tuấn hỏi.
“Chuyện này không cần phải để ý. Chúng ta phải tin tưởng cảnh sát.”
Lý Giai Thành bỗng nhiên nói một câu khiến Trang Gia Tuấn sững sờ.
Trang Gia Tuấn lập tức hiểu ra. Ngô Đức Khuê chỉ có quan hệ hợp tác với nhà máy sản xuất hoa giả, đồng thời Ngô Đức Khuê còn rất tham lam. Trước đó Lý Giai Thành đã muốn tìm người thay thế hắn. Bây giờ chính là cơ hội.
Ngoài ra, trước đó vợ của Ngô Đức Khuê là Chu Đại Hồng mắng A Cự là tiểu vương bát đản trước mặt nhiều người. Điều này trên thực tế đã chạm vảy ngược của Lý Giai Thành.
Ngoài mặt, Lý Giai Thành lòng dạ khoáng đạt, không thèm để ý. Tất cả là để cho người ngoài nhìn vào, còn trong lòng nghĩ như thế nào thì chỉ có Trang Gia Tuấn là biết rõ nhất.
“Ngoài ra, ngươi đã thăm dò nội tình của em trai của Thạch Ngọc Phượng chưa?” Lý Giai Thành hỏi tiếp.
“Ta đã phái người đi điều tra, ý của anh rể là…”
“Ta còn có ý gì nữa chứ? Ta chỉ quan tâm hậu bối mà thôi. Người trẻ tuổi thì hay nóng tính, rất dễ thất bại. Nếu Thạch Ngọc Phượng đã làm công ở nhà máy chúng ta, cũng coi như một nửa người thân của chúng ta. Em trai của nàng xảy ra chuyện, chúng ta đương nhiên phải giúp đỡ giáo dục hắn một chút rồi.”
Trang Gia Tuấn phục sát đất. Anh rể của hắn lúc nào cũng nói đạo lý như vậy.
Đúng lúc này, cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa.
“Có tin tức.” Trang Gia Tuấn đứng dậy, mở cửa nói vài câu với người bên ngoài, biểu hiện trở nên cổ quái.
Hắn quay lại, ngồi xuống ghế salon, cái gì cũng không nói, đưa tay cầm chai rượu rót cho mình một ly.
Lý Giai Thành rất không hài lòng với hành động không có quy củ của Trang Gia Tuấn. Hắn cau mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trang Gia Tuấn uống một ngụm rượu, nhưng bị sặc đến ho khan: “Anh rể, ta đã điều tra rõ ràng. Tên thanh tra tên Đinh Vĩnh Cường vừa rồi cùng một bọn với tên tiểu tử kia.”
“Ta biết giữa bọn hắn có cái gì đó mà.” Lý Giai Thành nói.
“Trước kia bọn hắn ở Thạch Giáp Vĩ, nghe nói còn là anh em sống chết.”
“Anh em sống chết? Trên đời này chỉ có tiền mới là thân nhất. Anh em gì cũng đều có thể mang ra bán hết.”
“Ngoài ra, ta còn nghe nói thanh tra khu Loan Tử Trần Tế Cửu có quan hệ với tên tiểu tử này. Còn nữa, tổng thanh tra Lôi Lạc thiếu chút nữa đã nhận hắn làm em nuôi.”
Lý Giai Thành không còn bình tĩnh được nữa, biểu hiện thay đổi: “Rốt cuộc tên tiểu tử này là ai?”
“Hắn là Thạch Chí Kiên.”
Ba chữ Thạch Chí Kiên giống như sấm sét xẹt ngang qua khiến cho Lý Giai Thành sững sờ: “Thạch Chí Kiên? Thạch Giáp Vĩ? Ông chủ của công ty Thần Thoại?”
Trang Gia Tuấn gật đầu.
Lý Giai Thành đứng dậy, bước qua bước lại hai bước: “Hắn là em trai của người làm công cho xưởng chúng ta?”
Sau đó, Lý Giai Thành nở nụ cười, xoay người bưng ly rượu Whisky lên hớp một hớp lớn, xoa tay nói: “Như vậy cũng tốt. Chờ hắn bị Đới Phượng Niên đánh bại, chúng ta sẽ thu mua nhà máy Thạch Giáp Vĩ của hắn, khai trương nhà máy nước của chúng ta.”
Đối với Lý Giai Thành mà nói, Thạch Chí Kiên với khối tài sản mới năm triệu, hoàn toàn không phải là đối thủ của Đới Phượng Niên tàn sản năm mươi triệu. Cơ hội của hắn đến rồi.
Thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
“Anh rể.”
“Cái gì?” Lý Giai Thành quay sang nhìn Trang Gia Tuấn.
Biểu hiện của Trang Gia Tuấn vô cùng kỳ quái.
“Ngươi còn gì muốn nói sao?”
“Vừa rồi ta nhận được một tin tức.”
“Tin tức gì?”
“Đới Phượng Niên phá sản rồi.”
Xoảng.
Ly rượu của Lý Giai Thành rơi xuống đất, vỡ vụn.
…
Đùng đùng.
Thời đại này Hồng Kông vẫn còn giữ lại rất nhiều truyền thống văn hóa, nhất là khi tết đến, nhà nhà đều đốt pháo.
Vì cuộc bạo loạn ở Cửu Long năm ngoái, chính phủ Hồng Kông thuộc Anh đã cấm bán pháo hoa và pháo nổ ở Hồng Kông, nhiều công ty cần những mặt hàng này để kinh doanh đã phải đến Ma Cao để mua.
Hiện tại đã bước sang năm mới, chính quyền Hồng Kông thuộc Anh nhắm mắt làm ngơ trước lệnh cấm gần như lỗi thời này nên rất nhiều người mua bán pháo hoa, pháo nổ đã hoạt động trở lại.
Tiếng pháo chào tạm biệt năm cũ.
Toàn bộ Hồng Kông được bao phủ trong không khí lễ hội mùa xuân vui vẻ.