Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 410 - Chương 410. Làm Gì À? Ăn Tết Thôi

Chương 410. Làm gì à? Ăn tết thôi
Chương 410. Làm gì à? Ăn tết thôi

Tòa nhà tập đoàn Đới thị.

Trong văn phòng tổng giám đốc, mây đen ảm đạm.

Đới Phượng Niên biểu hiện suy sụp tựa lưng vào ghế ông chủ, không nhúc nhích, ánh mắt ngốc trệ.

Đới Phượng Ny đi tới đi lui trong phòng: “Đại ca, ngươi hãy nghĩ cách đi. Chẳng lẽ công ty của chúng ta phải phá sản sao?”

Ánh mắt của Đới Phượng Niên chậm rãi khôi phục, nhìn em gái của mình: “Công ty có phá sản hay không, hôm nay toàn Hồng Kông đều đã biết. Ngươi hỏi vấn đề này có tác dụng gì nữa hay không?”

“Nhưng chúng ta… chẳng lẽ thua như vậy sao?”

“Lợi Triệu Thiên không chịu giúp chúng ta. Thiệu Nghị Phu và Khâu Đức Vượng hai con hổ già này cứ cắn chúng ta không nhả, còn tên khốn Thạch Chí Kiên thì giả thần giả quỷ nhìn chằm chằm chúng ta, ngươi nói chúng ta phải làm sao đây?”

Đới Phượng Ny đang định lên tiếng, sư gia Tô từ bên ngoài lo lắng xông vào: “Đại tiểu thư, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Đới Phượng Ny đang tức giận, thấy sư gia Tô không biết lịch sự xông vào, lập tức đánh cho sư gia Tô quay một vòng tại chỗ. Sau khi đứng vững, sư gia Tô ôm mặt, ủy khuất hỏi: “Đại tiểu thư, tại sao ngươi lại đánh ta?”

“Tại sao? Đến lúc này rồi mà ngươi còn gây thêm phiền phức? Xảy ra chuyện gì?”

“Đại minh tinh Hồ Diễm Ny mà ngươi nuôi đã mang toàn bộ quần áo, túi xách, còn có trang sức nhẫn kim cương mà ngươi mua cho nàng đi hết. Ta đã kiểm tra, một thứ cũng không chừa lại. Cuối cùng, nàng đã xách vali rời khỏi biệt thự mà ngươi đã thuê.”

“Cái gì?” Đới Phượng Ny nổi giận: “Đới gia chúng ta còn chưa tính xong đời, nàng đã phản bội ta? Xú nữ nhân, tại sao mắt của ta lại mù, đi coi trọng nàng chứ?”

“Phượng Ny, bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến những thứ này?” Đới Phượng Niên nhịn không được quát lớn.

Lúc này, Đới Phượng Ny mới kềm chế cơn giận, quay đầu nhìn đại ca Đới Phượng Niên: “Vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?”

“Đầu tiên tuyên bố tin tức thừa nhận tập đoàn chúng ta phá sản.”

“Thiệu thị và Viễn Đông sẽ tiếp quản bốn xí nghiệp lớn của chúng ta, bao gồm chứng khoán, khách sạn, bất động sản và xây dựng. Còn thực phẩm Vĩnh Khang thì giao cho Thạch Chí Kiên.”

“Cho hắn? Tại sao?”

“Ngươi còn có lựa chọn à?” Đới Phượng Niên đứng lên nói: “Nhỏ không nhẫn sẽ bị loạn đại mưu. Hiện tại chúng ta chỉ có một chữ nhẫn.”

Ánh mắt của Đới Phượng Niên một lần nữa trở nên lăng lệ: “Chỉ cần chúng ta làm như vậy, chúng ta có thể bàn điều kiện với đối phương. Điều kiện chính là ta vẫn là chủ tịch trên danh nghĩa của tập đoàn Đới thị, còn ngươi vẫn là giám đốc của công ty Vĩnh Khang như cũ.”

“Mặc dù công ty đã không còn thuộc về chúng ta nhưng chúng ta vẫn khống chế nó. Như vậy, sau này chúng ta sẽ có cơ hội lấy lại tất cả những gì thuộc về chúng ta.” Đới Phượng Niên nắm chặt nắm đấm, mở to mắt như muốn rách cả mí.

Đới Phượng Ny há hốc miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Sư gia Tô ở bên cạnh không nhịn được xen vào, nói với Đới Phượng Ny: “Đại tiểu thư, không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Ngươi nên chịu ủy khuất một chút.”

Đới Phượng Ny lườm hắn một cái: “Cút.”

“Tập đoàn Đới thị sụp đổ, tuyên bố phá sản.”

“Xí nghiệp trụ cột của Đới thị sẽ được Thiệu thị và Viễn Đông thu mua.”

“Chủ tịch tập đoàn Đới thị Đới Phượng Niên trả lời câu hỏi của phóng viên, tương lai của Đới thị nằm ở đâu?”

Chẳng ai ngờ ngày mùng một đầu năm, giới kinh doanh Hồng Kông lại nhận được một tin giật gân như thế.

Nhất thời, mặc kệ phố lớn ngõ nhỏ Hồng Kông hay là quán trà quán rượu, tất cả đều bàn tán việc này.

Thiệu Nghị Phu mời Khâu Đức Vượng uống trà.

Hai người rất ăn ý giơ chén trà lên cụng một cái, cái gì cũng không nói.

Trước đó, bọn hắn đã phân chia xong sản nghiệp của tập đoàn Đới thị.

Thiệu Nghị Phu nhìn trúng xây dựng và bất động sản.

Khâu Đức Vượng nhìn trúng chứng khoán và khách sạn. Các cửa hàng bách hóa còn lại sẽ được chia đều cho hai người.

“Ngươi nghĩ gì về Thạch Chí Kiên?” Thiệu Nghị Phu hỏi Khâu Đức Vượng một câu.

Khâu Đức Vượng suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó phun ra một câu: “Nhìn không thấu.”

Thiệu Nghị Phu nhấp một hớp trà, rồi đặt chén trà xuống: “Xảo trá như hổ, độc ác như sói. Lần này hắn mang mình làm mồi dụ Đới Phượng Niên mắc câu. Thủ pháp này, đoán chừng chúng ta cũng không dám tưởng tượng.”

Khâu Đức Vượng gật đầu: “Cho nên ta mới không nhìn thấu hắn. Loại người này, hoặc thị quỷ thần, có thể tính toán kỹ hết thảy, dự đoán mọi thứ. Cũng có thể hắn gặp được vận may, chứ ngay từ đầu hắn chỉ đang đánh cược mà thôi.”

Thiệu Nghị Phu nói: “Quỷ thần cũng được, dân cờ bạc cũng được. Ngươi đoán bước kế tiếp hắn sẽ làm gì?”

“Làm gì à? Ăn tết thôi.”

“Chúc mừng phát tài, lì xì hồng bao.”

“Cảm ơn ông chủ, chúc ngươi tài nguyên cuồn cuộn, đại cát đại lợi.”

Bên ngoài nhà máy Nguyên Lãng, nam nữ công nhân xếp hàng dài nhận bao lì xì.

Ngày mùng một đầu năm vẫn có công nhân nhà máy tăng ca. Thạch Chí Kiên đích thân đến lì xì cho bọn hắn.

Dựa theo lời hứa của Thạch Chí Kiên trước đó, chỉ cần tăng ca vào năm mới, một ngày được hưởng ba ngày. Ngoài ra, lì xì mà bọn hắn được nhận sẽ nhiều nhất, năm mươi đô la Hồng Kông.

Hết chương 410.
Bình Luận (0)
Comment