Ở thời đại này, lương hàng tháng của một công nhân bình thường chỉ có ba trăm đô la Hồng Kông. Năm mươi đô la tương đương với năm ngày công của bọn hắn. Nếu tiết kiệm một chút, bọn hắn cũng đủ trang trải cho một cái tết.
Trên thực tế, từ sáng sớm, Thạch Chí Kiên đã chuẩn bị một đống phong bì lì xì, bắt đầu phát cho công nhân.
Đầu tiên là công ty điện ảnh Gia Hòa. Bởi vì công ty nằm dưới lầu nhà hắn, hắn dễ dàng lì xì cho tất cả nhân viên.
Thạch Chí Kiên chuẩn bị mười mấy bao lì xì cho đám người Trâu Văn Hoài, nhưng bao lì xì dày hơn so với công nhân, mỗi người sáu trăm đô la Hồng Kông, ý là lục lục đại thuận, hy vọng công ty điện ảnh Gia Hòa qua năm có thể phát triển không ngừng.
Sau đó, Thạch Chí Kiên đến Thạch Giáp Vĩ. Công nhân ở công trường vẫn đang tiếp tục công việc, tết cũng không nghỉ làm, cho nên hắn sẽ lì xì cho bọn hắn.
Bởi vì công nhân đều thuê ngoài, Thạch Chí Kiên chỉ lì xì cho mỗi người mười đô la Hồng Kông.
Cho dù là vậy, những công nhân đó cũng vui mừng ghê gớm, nói Thạch Chí Kiên còn tốt hơn ông chủ công ty xây dựng của bọn hắn nhiều.
Sau khi bọn hắn làm việc ở đây, ngoại trừ kiến trúc sư mà công ty điều động đến, ông chủ của bọn hắn chưa từng đến xem bọn hắn làm việc như thế nào, càng không cần nhắc đến việc lì xì.
Xong xuôi mọi thứ, Thạch Chí Kiên lái xe đến nhà máy nước ngọt của vịnh Thổ Qua, phát bao lì xì cho đám người Lại lão đại. Cấp quản lý như Lại lão đại thì mỗi người ba trăm, còn công nhân thì mỗi người năm mươi.
Mất ba tiếng, tới gần giữa trưa Thạch Chí Kiên mới đến nhà máy mì tôm Nguyên Lãng phát lì xì cho mọi người.
Trải qua một quá trình như vậy, Thạch Chí Kiên quyết định sang năm phát lì xì cứ y như thế mà làm, nhưng hắn không tự mình làm nữa. Quá mệt!
Đến lúc đó, hắn cứ giao mấy chuyện này cho Lưu Giám Hùng, Belletti, Lại lão đại và Trâu Văn Hoài làm. Còn hắn ở bên cạnh xem náo nhiệt.
..
Đợi ăn xong cơm trưa, thời gian cũng đã đến hai giờ chiều.
Thạch Chí Kiên một lần nữa chạy đến công ty Thần Thoại tổ chức cuộc họp.
Đầu tiên, mọi người cùng nhau thảo luận tin tức lớn đang phát sinh bên ngoài. Tập đoàn Đới thị tiếng tăm lừng lẫy tuyên bố phá sản. Sản nghiệp bên dưới bao gồm khách sạn, chứng khoán, kiến trúc và bất động sản sẽ được công ty của Thiệu Nghị Phu và Khâu Đức Vượng thu mua.
Còn công ty thực phẩm Vĩnh Khang của tập đoàn Đới thị thì ném cành ô liu cho Thần Thoại.
Hiện tại, Vĩnh Khang đang vỡ nợ, thâm hụt tài chính nghiêm trọng, ai nhận người đó không may, nhưng đối với Thạch Chí Kiên mà nói, nó lại là một cái bánh thơm bởi vì cả hai cùng một ngành nghề.
Thạch Chí Kiên chỉ cần nuốt Vĩnh Khang, hắn có thể biến Vĩnh Khang thành căn cứ sản xuất nước ngọt và mì tôm thứ hai. Hắn có thị trường tiêu thụ, Vĩnh Khang có nội tình ban đầu, hắn có thể hồi sinh Vĩnh Khang, sau đó tiếp nhận định mức thị trường của Vĩnh Khang trước đó.
Nhưng Thạch Chí Kiên biết Đới Phượng Niên chẳng dễ đối phó. Cành ô liu ném qua đấy nhưng cũng phải nhìn điều kiện của nhau.
Điều kiện của Đới Phượng Niên hơi quá đáng, muốn cho em gái của hắn tiếp tục quản lý Vĩnh Khang.
Nội điều kiện này thôi, đừng nói Thạch Chí Kiên, ngay cả đám người Lưu Giám Hùng, Belletti cũng cảm thấy không biết có phải Đới Phượng Niên thua thảm quá, đầu óc hồ đồ rồi không?
Nuốt một công ty, đương nhiên phải tiến hành cải cách. Một triều thiên tử một triều thần.
Đới thị còn muốn nắm chặt Vĩnh Khang không nhả.
Đối với yêu cầu của Đới Phượng Niên, Thạch Chí Kiên không lập tức đưa ra quyết định.
Hiện tại đang là cuối năm.
Người Trung Quốc coi trọng hòa khí sinh tài.
Cho nên, Thạch Chí Kiên muốn gác chuyện này sang một bên, chờ sang năm rồi tính tiếp.
Nói trắng ra, Thạch Chí Kiên muốn kiểm tra Đới Phượng Niên, xem ranh giới cuối cùng của hắn ở đâu.
Bên này Đới Phượng Niên cũng không vội.
Tương tự, Đới Phượng Niên cũng muốn tranh thủ dịp tết kiểm tra Thạch Chí Kiên, muốn xem Thạch Chí Kiên sẽ lộ ra con át chủ bài như thế nào.
Cứ như vậy, mặc dù hai người không tiếp xúc với nhau, nhưng cả hai đều ăn ý, trước gác chuyện Thần Thoại thu mua Vĩnh Khang sang một bên.
Xem ai không giữ được bình tĩnh, không chịu nổi trước.
Thảo luận xong chuyện của công ty, mùng một đầu năm cũng không có gì cần nói, chỉ chúc mừng năm mới rồi cho mọi người giải tán.
Nghe được nghỉ, tất cả mọi người đều vui vẻ, riêng Tô Ấu Vi thì không được vui cho lắm.
Nàng là người Đản, cả nhà sinh sống trên biển, hoàn toàn không có khái niệm ăn Tết.
Sau khi mọi người đi rồi, Thạch Chí Kiên giữ Tô Ấu Vi lại, hỏi tại sao nàng lại không vui.
Tô Ấu Vi đầu tiên là lắc đầu, sau đó mới nói ra tâm sự.
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ăn tết mà, phải vui vẻ mới đúng. Chi bằng ta mua một vài món đồ, rồi ta đưa ngươi về nhà.”
“Ngươi đưa ta về nhà?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không nhớ mẹ, còn có em trai của ngươi sao?”
“Ta nhớ bọn hắn lắm.” Tô Ấu Vi gấp lên: “Ta còn nhớ cả Thủy Bá, Đại Hải thúc, và Hải Đảm tẩu nữa.”
“Vậy thì về thôi, qua tết tụ họp một chút.”
“Vâng.” Tô Ấu Vi vui mừng gật đầu.