Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)

Chương 412 - Chương 412. Về Nhà Thôi

Chương 412. Về nhà thôi
Chương 412. Về nhà thôi

Chiều hôm đó, Thạch Chí Kiên dẫn Tô Ấu Vi đến trung tâm thương mại nổi tiếng nhất Hồng Kông Quảng Phát Hành để chọn quà.

Tô Ấu Vi thấy cái nào cũng ưng ý. Nàng nhìn quần áo thấy cũng đẹp, giày cũng đẹp, rồi lại nhìn nước hoa, thấy cũng hay.

Thạch Chí Kiên hỏi nàng cái gì, nàng chỉ trả lời đúng một câu, được.

Cuối cùng, Thạch Chí Kiên không trông mong nàng cho ra ý kiến, trực tiếp lựa chọn mấy món đồ. Hắn mua quần áo cho mẹ Tô Ấu Vi, mua quần áo, giày và đồ chơi cho em trai của nàng.

Còn với Tô Ấu Vi, Thạch Chí Kiên mua cho nàng một bộ quần áo mới, một chiếc áo len cổ bẻ rất thời trang. Ngoài ra, hắn còn mua cho nàng một đôi bông tai và một chai nước hoa Pháp.

Ngoại trừ quà cho nhà của Tô Ấu Vi, Thạch Chí Kiên còn mua quà cho Thủy bá, Đại Hải thúc và Hải Đảm tẩu.

Tóm lại, phàm là thân nhân, bạn bè hoặc hàng xóm mà Tô Ấu Vi nhớ, hết thảy đều có phần.

Cứ như vậy, Tô Ấu Vi đi theo đằng sau Thạch Chí Kiên, chạy tới chạy lui trong trung tâm thương mại Quảng Phát Hành. Đối với quần áo, giày dép, nàng chẳng qua chỉ cảm thấy chúng đẹp mắt. Nàng sợ nhất là lạc mất Thạch Chí Kiên.

Nàng vô cùng xa lạ với nơi này. Hết cầu thang rồi lại thang máy, lại còn quẹo tùm lum chỗ. Nếu để mất dấu hắn, nàng không biết sẽ đi đâu tìm hắn.

Cuối cùng là lúc tính tiền. Khi nhân viên thu ngân nói tổng cộng là ba nghìn đô la Hồng Kông, Tô Ấu Vi bị dọa.

Hiện tại, một tháng tiền lương của nàng ở công ty là hai nghìn ba. Với thời đại mà chỉ có ba trăm đô la Hồng Kông một tháng, lương của nàng đã thuộc hàng khủng. Nhưng nàng chưa từng tiêu tiền. Tất cả tiền làm được, nàng đều đổi thành phiếu chuyển tiền và gửi về nhà, nào có chuyện tiêu tiền nhiều như vậy cùng một lúc chứ.

“Nước hoa này bao nhiêu tiền?”

“Hai trăm ba.”

“Bỏ đi, đắt quá.”

“Thế hoa tai?”

“Ba trăm tám.”

“Cũng không cần, quá đắt.”

Tô Ấu Vi định trả lại những thứ này.

Lúc này, Thạch Chí Kiên đã giúp nàng trả tiền: “Ta tặng cho ngươi những thứ này, không cần ngươi trả tiền đâu.”

Nữ nhân viên thu ngân nghe xong, không nhịn được mà cảm thấy líu lưỡi. Người thanh niên này vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng. Nàng lại quay sang nhìn Tô Ấu Vi, ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ.

“Không được, Thạch tiên sinh.” Tô Ấu Vi vội lắc đầu: “Ta không thể tùy tiện nhận đồ của người khác được.”

“Cái gì gọi là tùy tiện chứ? Đây là quà tết.” Thạch Chí Kiên không nói thêm câu nào, mang tất cả quà đi: “Nào, về nhà của ngươi thôi.”

“Nhưng mà…” Tô Ấu Vi muốn nói rồi lại thôi.

Các nàng ở trên biển, quần áo có gì mặc nấy, thậm chí trẻ con còn không mặc đồ. Mua đồ mắc như vậy, về nhà còn không bị mẹ mắng chết sao?

Ở kiếp trước, ngôi sao Hồng Kông Quách Phú Thành đã từng quay một bộ phim truyền cảm hứng phản ánh cuộc sống của người Đản có tên là Floating City, kể về câu chuyện của một người Đản sống dưới đáy Hồng Kông làm thế nào để phấn đấu trở thành ông trùm tài chính một thời.

Trên thực tế, môi trường sống của người Đản ở Hồng Kông những năm 1960 thậm chí còn tàn khốc hơn những gì được miêu tả trong phim.

Nhiều người trong số bọn hắn đã sống cả đời trên biển mà không có danh tính hay địa vị, thậm chí một số còn không có tên.

Nếu người Hồng Kông thời đại này là công dân hạng hai sau người Anh, còn người Ấn Độ và người Nam Dương là công dân hạng ba, thì người Đản còn không bằng công dân hạng ba.

Chạng vạng tối.

Thạch Chí Kiên hai tay cầm đầy quà, Tô Ấu Vi cũng vậy, hai người đứng ở bến tàu nhìn mặt biển cuồn cuộn.

Chung quanh là một số thuyền đánh cá và thuyền tam bản đậu sát mép bến tàu.

Lúc này, đèn trên các con thuyền đã được thắp lên. Nhiều người bắt đầu nấu nướng, khói bốc lên từ thuyền tam bản và thuyền đánh cá, lập tức bị gió biển thổi bay đi.

Tô Ấu Vi dường như rất quen thuộc với nơi này. Nàng buông đồ trong tay xuống, chắp hai tay thành hình chiếc kèn, hướng về bến thuyền tam bản hét lên: “Đại Hải thúc.”

Tiếng kêu trong trẻo vang lên, rất nhanh bên kia đã có động tĩnh. Một giọng nói khàn khàn đáp lại: “Có phải Tô nha đầu hay không?”

Chỉ thấy một chiếc thuyền tam bản chèo về phía hai người.

“Đại Hải thúc, ngươi vẫn khỏe chứ?”

Cách từ xa, Tô Ấu Vi đã chào hỏi đối phương.

“Đúng là Tô nha đầu rồi. Ta khỏe, ngươi nhìn thấy không, ta mập hơn trước đấy.” Chiếc thuyền tam bản đã đến trước mặt hai người. Một nam nhân trung niên để trần hai cánh tay mỉm cười với Tô Ấu Vi, còn vẫy tay chào hỏi.

“Tô nha đầu, hình như ngươi gầy hơn trước nhiều đấy. Sao rồi, đã quen với cuộc sống ở đất liền chưa?” Đại Hải thúc cập thuyền tam bản vào bờ, nhảy lên bến tàu, quan tâm hỏi Tô Ấu Vi một câu.

Tô Ấu Vi tiến lên, nắm lấy cánh tay của Đại Hải thúc: “Ta rất khỏe, chỉ là ta nhớ mọi người nhiều lắm, còn có mẹ và em trai.” Nói xong, mắt của nàng lại đỏ lên.

Hết chương 412.
Bình Luận (0)
Comment