“Nha đầu ngốc, chúng ta rất khỏe, ngược lại ta và mẹ của ngươi đều rất lo lắng cho ngươi.” Đại Hải thúc nói xong, lập tức nhìn thoáng qua Thạch Chí Kiên đang cầm túi lớn túi nhỏ trong tay, nhỏ giọng nói: “Trên đất liền có rất nhiều người xấu, ngươi tuyệt đối đừng bị người ta lừa.”
Tô Ấu Vi bật cười một tiếng, quay đầu kéo Thạch Chí Kiên đến trước mặt Đại Hải thúc: “Hắn không phải người xấu. Hắn là ông chủ của ta. Hắn đã giúp ta rất nhiều. Hiện tại ta đang làm việc tại nhà máy của hắn.”
“Chào ngươi, Đại Hải thúc, ta tên Thạch Chí Kiên, ngươi cứ gọi ta A Kiên là được. Ta không phải người xấu.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn buông mấy túi đồ xuống, lịch sự đưa tay với Đại Hải thúc.
Đại Hải thúc cảm thấy xấu hổ. Hắn chỉ là một người Đản cấp thấp, cả đời chỉ sống cùng tôm cá, nào được người ta bắt tay qua. Hắn vội chùi tay vào quần áo, không biết nên đưa tay trái hay tay phải. Hắn đưa một tay lại cảm thấy không đúng, lại rụt về rồi lại đưa tay khác. Lúc này hắn mới bắt tay với Thạch Chí Kiên.
“Ta tên… ta tên gì ấy nhỉ? Người Đản chúng ta đa phần đều không có tên. Ngươi cứ gọi ta A Hải là được.”
“Vậy ta sẽ giống như Ấu Vi, gọi ngươi là Đại Hải thúc.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn móc một điếu thuốc đưa cho Đại Hải thúc: “Lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”
“Khách sáo, khách sáo rồi.”
Đại Hải thúc một lần nữa chùi tay vào quần áo, lúc này hắn mới nhận điếu thuốc Thạch Chí Kiên đưa tới, nhưng lại không nỡ hút, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi lại gác lên lỗ tai trái, sau đó khom người mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “Ngươi cầm bao lớn bao nhỏ như vậy là muốn đến nhà của Tô nha đầu sao?”
Mặc dù Đại Hải thúc cả đời sống trên biển nhưng vẫn có ánh mắt. Hắn nhìn ra được quan hệ giữa Thạch Chí Kiên và Tô Ấu Vi không tầm thường.
Nhắc đến cũng đúng. Tô Ấu Vi là nữ hài xinh đẹp nhất trong số người Đản bọn hắn. Bọn hắn vẫn luôn cưng chiều nàng như công chúa.
Đáng tiếc, Tô Ấu Vi là người Đản. Bằng không…
Đại Hải thúc lắc đầu, không dám suy nghĩ nữa.
“Lên thuyền đi, ta chở các ngươi qua đó. Ấu Vi, mẹ của ngươi nhớ ngươi lắm đấy. Lúc trước, khi nàng đi bắt hàu còn nhắc đến ngươi, ta nói ngươi sắp trở về mà nàng không tin.”
Thạch Chí Kiên để Tô Ấu Vi lên thuyền trước rồi mới bỏ đồ đạc lên sau. Hắn đưa quà Tô Ấu Vi mua cho Đại Hải thúc: “Đại Hải thúc, đây là chút tấm lòng của ta và Tô Ấu Vi. Chúc mừng năm mới.”
Đại Hải thúc ngẩn người, nhìn cái túi trong tay Thạch Chí Kiên, không dám nhận: “Đây là… cho ta sao?” Tay của hắn hơi run.
Hắn là một người Đản, làm gì có chuyện nhận quà của ai chứ. Lần đầu tiên hắn được nhận quà, trong lòng hắn kích động như thế nào là có thể nghĩ.
“Mở ra xem đi. Ta không biết ngươi có thích hay không.” Những lời này là Tô Ấu Vi nói. Món quà này là Tô Ấu Vi chọn cho Đại Hải thúc.
Đại Hải thúc mở cái túi ra xem, là một thắt lưng mới tinh.
Đại Hải thúc cúi đầu nhìn dây gai buộc trên quần của mình, mắt bỗng nhiên đỏ lên: “Nha đầu, cái này… ta nhận.”
Nói xong, Đại Hải thúc bỏ quà trong tay xuống, chống gậy trúc cao giọng quát: “Tô nha đầu về rồi.”
“Ấu Vi trở về rồi.”
“Nàng thật sự trở về rồi.”
Vô số người thò đầu ra từ thuyền tam bản, thuyền đánh cá, vẫy tay với Tô Ấu Vi, mỉm cười với nàng.
Bọn hắn đều là người Đản.
Cũng là người nhà của Tô Ấu Vi.
Trên thuyền tam bản, Thạch Chí Kiên hoạt động cánh tay có chút ê ẩm.
Lúc này, một bàn tay nhỏ cầm khăn giúp hắn lau trán.
“Thạch tiên sinh, có phải ngươi rất mỏi hay không?”
Tô Ấu Vi mở to mắt nhìn hắn.
Thạch Chí Kiên lắc đầu: “Không mệt, còn ngươi thì sao?”
Tô Ấu Vi cũng lắc đầu: “Ta không cảm thấy mệt. Vừa nghĩ đến sắp được gặp mẹ và em trai, ta cảm thấy rất vui.”
Trong bóng tối, hai người ngồi trên chiếc thuyền tam bản chạy đến nhà trên biển của Tô Ấu Vi.
Một lát sau, chiếc thuyền tam bản đã đến một khu vực có vô số ngôi nhà nổi trên biển.
Những ngôi nhà nổi đó được làm bằng mấy tấm ván gỗ cũ, buộc bằng dây gai dày và nối thành hàng trên mặt biển.
Nhìn từ xa, khi nước lên xuống, những ngôi nhà nổi nhấp nhô giống như những hàng lưng cá mập trên biển.
“Thạch tiên sinh, sắp đến nhà của ta rồi.” Tô Ấu Vi đột nhiên nhảy lên, chỉ vào một gian phòng nhỏ cũ nát cách đó không xa: “Đó là nhà của ta. Mẹ của ta, còn có em trai của ta đang sống ở đó.”
Đại Hải thúc cười to: “Tô nha đầu, có cần ta giúp ngươi gọi mẹ của ngươi ra không?”
“Không cần, ta muốn tạo bất ngờ cho mọi người.” Tô Ấu Vi nháy mắt nói.
Chiếc thuyền tam bản chậm rãi đậu sát cạnh nhà.
Đại Hải thúc nhanh chóng quăng dây, còn mình thì nhảy lên gian phòng nhỏ, buộc chặt dây thừng.
Tô Ấu Vi đã sống rất lâu trên biển, đã quen với cảm giác lắc lư lên xuống. Vì thế nàng trực tiếp nhảy lên nhà.
Thạch Chí Kiên không nắm chắc trọng tâm của mình. Khi hắn cầm quà nhảy sang, nếu không có Đại Hải thúc ở đằng trước đỡ, hắn đã ngã xuống biển rồi.
“Mẹ, em trai.” Tô Ấu Vi ở ngoài cửa gọi lớn.
“Ai đó? Là Ấu Vi sao?” Bên trong truyền ra giọng của một nữ nhân.
“Mẹ, là chị về rồi sao?”