Cạch. Cửa phòng mở ra. Một nữ nhân làn da ngăm đen, khí sắc tiều tụy thò đầu ra. Đằng sau nàng còn có một bé trai đang mở to cặp mắt nhìn ra bên ngoài.
“A, là chị, là chị đúng rồi.” Đứa bé từ đằng sau nữ nhân bổ nhào vào lòng của Tô Ấu Vi.
“Em trai.” Tô Ấu Vi ngồi xổm xuống, như muốn khóc lên.
“Vị này là Thạch tiên sinh, là người tốt.” Đại Hải thúc trịnh trọng giới thiệu Thạch Chí Kiên cho nữ nhân, thậm chí còn nhấn mạnh hai chữ người tốt.
Lại còn nói Thạch Chí Kiên là ông chủ của Tô Ấu Vi, mở nhà máy trên đất liền, Tô Ấu Vi đang làm công trong nhà máy của hắn.
Nghe nói là ông chủ của con gái, nữ nhân không ngừng mời Thạch Chí Kiên vào nhà.
Thạch Chí Kiên mang quà vào, Đại Hải thúc cũng giúp đỡ mang đồ giùm hắn. Hai người một trước một sau chen vào trong nhà.
Căn nhà rất nhỏ, đốt chút dầu hỏa, trang trí rất đơn sơ, ngay cả bàn ghế cũng không có.
Thạch Chí Kiên cảm thấy kinh ngạc. Hiện tại tiền lương của Tô Ấu Vi ở công ty không thấp. Mỗi lần nàng nhận lương đều gửi tiền về nhà. Theo lý nhà của nàng không thể nghèo như thế này được.
Thạch Chí Kiên làm sao biết Tô Ấu Vi gửi tiền về nhà, nhưng gửi lại là giấy nhận tiền.
Nữ nhân không biết chữ, cũng chẳng biết nó là cái gì. Thế là tiền thì một đống lớn nhưng lại không biết sử dụng, cuộc sống vẫn khó khăn như cũ.
Nữ nhân không biết nên mời Thạch Chí Kiên ngồi ở đâu nữa.
Cuối cùng, Đại Hải thúc thông minh trực tiếp lấy vại gạo, rồi kê một tấm đệm bên trên để Thạch Chí Kiên ngồi lên.
Thạch Chí Kiên hơi xấu hổ. Gạo là để nhà của người ta ăn, hắn ngồi lên có chút không được thích hợp cho lắm.
Nhưng nhìn biểu hiện của nữ nhân, còn có thái độ nhiệt tình của Đại Hải thúc, nếu hắn không ngồi, chỉ sợ lại càng không thích hợp hơn.
Thạch Chí Kiên vừa ngồi lên vại gạo, nữ nhân đã bưng nước đường đến.
Đây là phép lịch sự cao cấp nhất của người Đản các nàng. Khi khách quý đến nhà, các nàng sẽ pha nước đường. Đường cát trắng đối với các nàng mà nói là thứ rất xa xỉ.
Hai tay Thạch Chí Kiên nhận lấy chén nước đường, ngửa đầu uống một ngụm. Hắn nhìn thấy nữ nhân và Đại Hải thúc đều đang mỉm cười nhìn hắn.
Thạch Chí Kiên bất đắc dĩ, lại nhấp thêm hai ba ngụm. Khi hắn đặt chén nước xuống, Đại Hải thúc nói: “Đây là nước đường cát trắng rất quý.” Nói xong, hắn còn liếm môi, nuốt nước bọt một cái: “Ở nơi này của chúng ta chỉ có khách quý mới có tư cách uống mà thôi.”
Thạch Chí Kiên sững sờ, hiểu ý đối phương muốn hắn uống hết tách chén nước. Nếu không, sẽ không phải phép cho lắm.
Nhưng một bát nước đường trắng siêu ngọt lớn như vậy, Thạch Chí Kiên có cố cũng nuốt không trôi.
Vừa lúc bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng người.
“Ấu Vi về rồi à?”
“A Thủy bá, chào ngươi.”
“Ấu Vi lại đẹp hơn nữa rồi.”
“Hải Đảm tẩu, chào ngươi.”
Thạch Chí Kiên thừa cơ đưa bát nước cho Đại Hải thúc: “Ta ra ngoài xem một chút.”
Đại Hải thúc ngẩn người: “Này..” Rồi lại nhìn mẹ của Tô Ấu Vi: “Nếu không, để ta uống nhé?”
Nữ nhân gật đầu. Đại Hải thúc đưa bát nước lên uống ừng ực, sau đó dùng tay lau miệng rồi ợ một cái rõ to.
…
Gian phòng vốn đã rất nhỏ giờ đây đầy ắp người.
Mẹ của Tô Ấu Vi Tô thẩm, em trai của Tô Ấu Vi Tô tiểu đệ, Đại Hải thúc, A Thủy bá, tất cả đều mở to mắt nhìn Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên cảm giác mình giống như động vật thức tỉnh giữa vườn thú đang bị người ta vây xem. Người vốn bình tĩnh như hắn bây giờ lại cảm thấy xấu hổ.
Để hóa giải sự xấu hổ, Thạch Chí Kiên nói: “Nếu người đã đông đủ rồi, chi bằng chúng ta tặng quà nhé. Năm hết tết đến rồi.”
“Đừng nôn nóng, chúng ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.” A Thủy bá lớn tuổi nhất, hắn có tư cách lên tiếng.
“Vâng, ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Người và Ấu Vi là quan hệ như thế nào?” A Thủy bá hỏi câu đầu tiên.
“Ta là ông chủ của nàng. Nàng là nhân viên của ta.”
“Chỉ cái này thôi sao?”
“Ừm, chỉ cái này thôi.”
A Thủy bá nhìn lướt qua những người chung quanh, nói một câu: “Còn nhìn cái gì? Không có nói đùa đâu.”
“Haiz, còn tưởng rằng Ấu Vi tìm được người tốt chứ?”
“Đúng vậy, đúng là số mệnh của nàng không tốt.”
“Người ta mở nhà máy trên đất liền, làm sao mà coi trọng Ấu Vi được?”
Mọi người ta một câu ngươi một câu, Tô Ấu Vi ở bên cạnh nghe được rõ ràng.
Vốn nàng đang ngồi ôm hai chân dưới đất, vô cùng ngượng ngùng. Bây giờ, sự ngượng ngùng trên gương mặt chậm rãi trở nên tái nhợt.
Tô thẩm nhìn con gái, nói: “Ngươi nghĩ thoáng một chút đi, cam chịu số phận. Chúng ta là người Đản, không xứng với người ta đâu.”
Tô Ấu Vi gật đầu, muốn nói cái gì đó nhưng lại nói không ra, nước mắt lại chảy xuống.
Thạch Chí Kiên ngồi trên vại gạo không hiểu chuyện gì xảy ra?
Hắn cho rằng đối phương chỉ tùy tiện hỏi một câu, hắn cũng chỉ khách sáo trả lời lại một câu nhưng nhìn biểu hiện của bọn hắn, hình như hắn đã bỏ qua cái gì đó rồi.
“A, Thạch tiên sinh đúng không, quy củ của ngươi Đản chúng ta rất đơn giản. Ngươi đưa Ấu Vi về, chúng ta không thể để ngươi tay không trở về.”
A Thủy bá nói xong, lập tức ra hiệu cho Đại Hải thúc và Hải Đảm tẩu đi chuẩn bị.
Rất nhanh, một chiếc thuyền nhỏ chạy đến.